Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 403: Chương 403: Chương 265: đụng phải người đàn ông của mình, đáng đánh




Lão Bạch vừa nghe liền thất thần, sau đó do dự nói: “Không thể nào, ai dám trắng trợn bỏ thuốc Tưởng tiên sinh chứ?”

“Vậy người đang khỏe mạnh sao lại thành như vậy?”

Tưởng Viễn Chu lấy tay vỗ đầu: “Những người ngồi chung bàn ăn của bọn anh không có phụ nữ.”

“Đúng thế.” Lão Bạch đáp

“Vậy có người ra sức kéo anh lại muốn mời anh đến nơi khác không? Hay là nói thẳng muốn tìm phụ nữ tới cho anh?”

“Ai dám?” Tưởng Viễn Chu vuốt vuốt giữa hai đầu lông mày, anh cau mày, hô hấp không thoải mái nhưng bị người ta bóp cổ vậy.

Giường như Lão Bạch nhớ tới cái gì dó, nhẹ nhàng nói một câu: “Tưởng tiên sinh, có vị Vương tiên sih hôm nay lúc mời rượu ngài có nói lát nữa sẽ sắp xếp cho ngài một nơi nghỉ ngơi thật tốt, còn có thể ngắm hoa.”

Lúc ở bữa tiệc đương nhiên Tưởng Viễn Chu không để những lời này ở trong lòng: “Tôi không có hứng thú với việc ngắm hoa.”

“Vâng, cho nên tôi thay ngài từ chối.”

Hứa Tình Thâm nhìn trời bên ngoài: “Ngắm hoa? Chẳng lẽ hai người không nghe ra ý tứ bên trong sao?”

“nghe bảo chỗ vườn hoa Tùng Hương vừa mở, nhưng từ trước tới này Tưởng tiên sinh đối với mấy chỗ đó…”

“Hoa mà người ta nói là người đẹp đấy. nếu không ai lại ở trong bữa ăn nhắc tới việc đi ngắm hoa?” sắc mặt Hứa Tình Thâm có chút khó coi, cô đưa tay đỡ Tưởng Viễn Chu lên: “đi, đi bệnh viện.”

Lão Bạch gọi tài xế, ngồi trên xe, Tưởng Viễn Chu nhích lại gần Hứa Tình Thâm, bàn tay đặt lên đùi cô, ngón tay di chuyển, anh nắm lấy chân cô, sau đó mới buông ra, lại dùng sức ôm lấy, một tay kia ôm lấy eo cô, ngón tay gạt gạt tà áo lên, Hứa Tình Thâm đưa tay đè lại: “Làm sao vậy?”

“Cả người nóng lên.”

Hứa Tình Thâm đưa tay sờ mặt anh: “Qúa đáng lắm rồi, ai cho ông ta lá gan lớn như vậy?”

Tưởng Viễn Chu dựa đầu vào người Hứa Tình Thâm, anh gối lên vai cô, bắt đầu dịu mặt như con mèo nhỏ, Lão Bạch quay đầu nhìn lại, trong mắt đầy sự nghiêm túc nói với tài xế: “Có thể nhanh hơn được không?”

“Được.”

Hứa Tình Thâm đưa tay đẩy Tưởng Viễn Chu ra: “Có muốn mở chút cửa sổ ra không?”

Người đàn ông chỉ tay ra sau, anh muốn đứng lên ôm lấy vai cô: “Anh khó chịu.”

“Nhịn chút đi, sắp tới rồi.” Hứa Tình Thâm không khỏi bối rối, có một số việc không khó để đoán, phản ứng như vậy của Tưởng Viễn Chu là do thuốc phát huy tác dụng. Tưởng Viễn Chu càng ôm chặt cô hơn: “Anh không muốn nhịn, nếu thật sự có người bỏ thuốc anh, không phải còn có em sao?”

“Lúc ăn uống chẳng lẽ anh không phát hiện có gì đó không thích hợp sao?”

“Tưởng thiếu phu nhân, rượu và đồ uống là của khách sạn, tôi đi theo Tưởng tiên sinh ra ngoài xã giao xưa nay vẫn thế.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm không hề thả lỏng: “Lão Bạch, rất nhiều thời điểm anh không cảm thấy có việc gì nhưng các anh thường ra ngoài xã giao có người động tâm tư vậy thì quá dễ rồi.”

“Vâng.” Điểm này Lão Bạch không thể không thừa nhận: “Chúng tôi chỉ có thể tận lực chú ý, ít nhất trước kia chưa từng xảy ra.”

Tưởng Viễn Chu lại bắt đầu động tay động chân, Hứa Tình Thâm đẩy cũng đẩy không ra: “Lão Bạch, tôi có lời muốn nói riêng với anh ấy.”

“Vâng.” Lão Bạch nghe thế đưa tay nhấn nút điều khiển, để phía sau có không gian riêng.

Tưởng Viễn Chu hướng về người cô, càng không kiêng nể gì, Hứa Tình Thâm đẩy tay anh đang đặt trước ngực ra: “Đang ở trên xe đấy.”

“Anh không quan tâm được nhiều như vậy, thân thể anh như muốn nổ mạnh.”

“Tưởng Viễn Chu!” Hứa Tình Thâm nghe xong lửa giận càng bùng lên: “Nếu anh không về đến nhà anh biết người khác sẽ làm gì anh sao?”

“Anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội thừa nước đục thả câu…”

Tưởng Viễn Chu ôm lấy Hứa Tình Thâm, hôn lên mặt cô, bàn tay không nhịn nổi mà chui vào vạt áo của cô, Hứa Tình Thâm nắm chặt cổ tay anh, hung hăng dùng sức: “Không được lộn xộn nữa.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tưởng Viễn Chu cọ cọ mặt cô, hô hấp nóng rực phun lên mặt cô, hai má cô: “Lát nữa anh nói cho em biết anh ăn cơm cùng ai, chuyện này không thể để như vậy được.”

“Đợi lát nữa lại nói…”

Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra, Tưởng Viễn Chu dứt khoát để đầu trước ngực cô, hít một hơi thật sâu: “Thơm quá!”

Không bao lâu sau thì xe dừng lại, Lão Bạch đi xuống, Hứa Tình Thâm nhấc tay lên, gõ đầu Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch mở cửa ra, Hứa Tình Thâm đi xuống, Lão Bạch và lái xe cùng nhau nâng Tưởng Viễn Chu vào bệnh viện.

Lúc báo cáo kiểm tra có, quả nhiên có dị thường.

Hứa Tình Thâm không yên tâm, nếu đơn thuần chỉ là thuốc kích dục vậy thì còn dễ nói, nhưng nếu có nguy hiểm đến tính mạng thì như thế nào, Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tiếp: “Xác định không có việc gì sao?”

“Không có việc gì, chẳng qua làm người dùng phấn khởi, càng ngày càng muốn ngủ. Nhưng nó không làm cho người dùng thuốc kích dục mất khống chế, người bỏ thuốc đoán chừng không muốn để Tưởng tiên sinh phát hiện người đó làm.”

Tưởng Viễn Chu nắm trên giường, cả người mệt mỏi, nhưng thân thể như hư không vậy.

Hứa Tình Thâm nhìn anh: “Nhưng lúc nãy ở trên xe anh ấy không phải như vậy, anh ấy rất nhiệt tình, tôi thấy gần như không nhịn nổi.”

Phản ứng đó của Tưởng Viễn Chu đều là giả vờ, thuốc cũng uống rồi thì phải giả vờ cho đúng.

Người đàn ông không nghĩ tới cô lại nói ra, bác sĩ nghe xong lại nhìn Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, hiện tại ngài cảm thấy như thế nào?”

“Khá hơn nhiều rồi.”

Hứa Tình Thâm thầy anh an phận không ít: “Anh đừng có ngại, không được giấu gì trước mặt bác sĩ, phải nói thật cảm nhận của mình.”

“Hiện tại không có cảm giác gì.”

Sau khi bác sĩ ra ngoài, Tưởng Viễn Chu ngồi dậy: “Anh đã nói không có việc gì, về nhà thôi.”

Hứa Tình Thâm không có biểu cảm gì nhìn anh: “Vậy sao ở trên xe anh có phản ứng như vậy?”

“Còn không phải vì em sao?” Tưởng Viễn Chu hất đầu: “Về nhà ngủ một giấc, ngày mai là khỏe lại.”

Hứa Tình Thâm đứng trước giường không nhúc nhích, cô nâng tay, bàn tay đè vai anh: “Hôm nay anh kiên trì muốn về sớm cho nên không có việc gì, nhưng loại chuyện này xảy ra có lần đầu sẽ có lần thứ hai, sau này mọi người ở Đông thành sẽ noi theo. Ai muốn tới gần Tưởng tiên sinh đơn giản hỏi thăm nơi anh ta ăn cơm, trà trộn vào bỏ thuốc là được.”

Lão Bạch ở bên cạnh nghe, mồ hôi chảy ròng ròng: “Tưởng thiếu phu nhân yên tâm, chuyện như vậy vĩnh viễn không xảy ra lần nữa.”

“Tôi không yên tâm được.”

Loại chuyện này hết sức hoang đương, Lão Bạch nhìn Hứa Tình Thâm: “Vậy tôi đi tìm cái người gọi là Vương tiên sinh kia, khách sạn là ông ta đặt.”

“Tôi đi cùng anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.