Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 404: Chương 404: chương 265 -2




Lão Bạch giật mình: “Tưởng thiếu phu nhân, ngài muốn đi sao?”

“Ừ.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay giữ chặt tay Hứa Tình Thâm: “Về nhà trước đi.”

“Không cần.” gương mặt Hứa Tình Thâm đầy tức giận, nhấc tay sờ mặt anh, cô hận đến nghiến răng: “Trên đời này vì sao luôn có người thích động chạm tới nguyện ý của người khác, ngày hôm nay ông ta dám bỏ thuốc anh, ngày mai liền dám hạ độc anh.”

“Tình Thâm.” Tưởng Viễn Chu kéo cô tới trước mặt: “Anh sẽ không bỏ qua chuyện này.”

“Khẩu khí này không nhổ ra em chịu không nổi.”

‘Anh biết.”

Hứa Tình Thâm ôm lấy đàu anh: “Em để lái xe chở anh về nhà, em đi cùng Lão Bạch.”

Tưởng Viễn Chu ôm eo cô: “Không được.”

“Yên tâm đi, có Lão Bạch đi theo, không có việc gì đâu, anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

“Em cứ nhất định đi sao?”

“Đúng, nhất định.”

Tưởng Viễn Chu gật đầu: “Vậy được.”

Mấy người ngồi lên xe, đưa Tưởng Viễn Chu về Hoàng Long đỉnh trước, sau đó Hứa Tình Thâm mới cùng Lão Bạch ra ngoài.

Dọc đường đi Hứa Tình Thâm vẫn không mở miệng nói một lời, Lão Bạch nhìn qua gương chiếu hậu nói với cô: “Tưởng thiếu phu nhân, chúng ta tới khách sạn trước, tìm được người phục vụ kia rồi lại nói.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu trở lại Hoàng Long đỉnh thì được Hứa Tình Thâm đỡ lên lầu, anh nằm trên giường lớn, anh có số điện thoại của vị Vương tiên sinh kia.

Tưởng Viễn Chu gọi điện, bên kia bắt máy rất nhanh, truyền tới giọng điệu làm hòa: “Xin chào Tưởng tiên sinh.”

“Tính tình phu nhân nhà tôi không tốt, cực kì táo bạo, nếu ông không để cho cô ấy phát hỉa, sau này tôi sẽ để ông ăn không hết thì gói đi luôn.”

Đối phương nghe xong ngây ngốc: “Tưởng tiên sinh, lời ngài nói tôi không hiểu.”

“Ông thông minh như vậy có thể không hiểu lời tôi nói sao?” Tưởng Viễn Chu cười lạnh: “Tự ông lo cho tốt đi.”

Cắt đứt trò chuyện, người đàn ông kia bị dọa đổ mồ hôi lạnh, chỉ có lời giải thích duy nhất chính là Tưởng Viễn Chu đã biết chuyện bỏ thuốc, nếu anh ta giận tím mặt vì sao không tự mình tìm tới cửa hỏi tội?

Vương tiên sinh không có thời gian để nghĩ nhiều, ông ta vừa thả di động xuống thì điện thoại của Lão Bạch đã gọi tới.

Giọng điệu của Lão Bạch không có gì bất thường: “Vương tiên sinh, xin chào.”

“Xin chào, có việc gì sao?”

“Không biết chuyện Vương tiên sinh đề nghị ngắm hoa còn giữ lời sao?”

Người đàn ông kia bị hồ đồ rồi, nhưng ông ta không dám nói linh tình, rốt cuộc chuyện này Tưởng Viễn Chu đã nhắc nhở ông ta: “Vâng, giữ lời.”

“Được, hiện tại tôi và Tưởng tiên sinh đang ở khách sạn, ông màu mang hoa thưởng thức tới đi.”

Hứa Tình Thâm nghe Lão Bạch nói chuyện điện thoại, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng, Lão Bạch tắt máy xong đi tới trước mặt cô: “Tưởng thiếu phu nhân, ông ta sẽ lập tức tới đây.”

“Biết rồi.”

Lão Bạch ngồi đối diện với Hứa Tình Thâm, hay tay khoanh lại: “Tưởng thiếu phu nhân, ngài dứng tức giận, chuyện này là tôi sai.”

“Không, không liên quan giừ tới anh.”

“Tưởng tiên sinh ra ngoài có biết bao nhiêu người đánh chủ ý lên người ngài ấy, tôi đi theo Tưởng tiên sinh nhiều năm như vậy, gặp dịp thì chơi, mà vị Vương tiên sinh này vừa rat ay, thủ đoan cũng vụng về nhất nhưng cũng xem như bất đắc dĩ. Tưởng tiên sinh ở bên ngoài không đón nhận ý tốt của người khác đặc biệt là phụ nữ, mà chỗ làm ăn, suy nghĩ của đám người đó chỉ có thể dùng tới phụ nữ thì cuộc làm ăn này mới dề thành công.”

Gương mặt Hứa Tình Thâm không có biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm một chỗ: “Tâm lý những người này vặn vẹo hết rồi.”

“Đúng thế.”

Lúc chuông cửa vang lên, Lão Bạch ra ngoài mở cửa, Hứa Tình Thâm ngồi ngay ngắn nơi đó, trong phòng không bật đèn, rèm che được kéo lên, bên trong tối tăm.

Vương tiên sinh trên đường tới đây đã sắp xếp lại một vài điều suy nghĩ, người muốn tới hưng sư vấn tội là Tưởng thiếu phu nhân, nhưng hiển nhiên Tưởng thiếu phu nhân không biết trước đó Tưởng tiên sinh đã gọi điện cho người đàn ông này. Ông ta vẫn nhớ tới một câu của Tưởng Viễn Chu, phải để Tưởng thiếu phu nhân hết giận, để cô xả hết giận.

Sau lưng người đang ông quả nhiên còn có một người phụ nữ.

Vào phòng, Vương tiên sinh và người phụ nữ kia không thấy Tưởng Viễn Chu, gương mặt cô gái kia có chút xấu hổ: “Tưởng tiên sinh đâu?”

“Tưởng tiên sinh vừa ở bệnh viện về, thân thể hơi không thoải mái.”

Lão Bạch ở bên cạnh cười lạnh: “Vương tiên sinh, lá gan của ông cũng thật lớn, ông biết Tưởng tiên sinh tức giận thế nào không hả?”

“Cái này…”

“lời giảo biện ông không cần nói, nếu không có chứng cứ chúng tôi sẽ không tới tìm ông.”

“Thật xin lỗi.” Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng tôi không dám tổn thương Tưởng tiên sinh, thuốc đó cũng chỉ là…”

Hứa Tình Thâm vắt ngang lời ông ta: “Ông mang người phụ nữ kia đến vậy ý tứ cũng rõ ràng rồi, tôi không hiểu sai chứ?”

“Ngài là Tưởng thiếu phu nhân sao? Cái này… ngại quá.”

“Nếu là Vương tiên sinh tìm người tới vậy thì đều nghe lời ông phải không?”

Cô gái kia nhìn Vương tiên sinh, ông ta khó khăn gật đầu: “Vâng.”

“Ông có thể để cô ta đánh mà không đánh lại không?”

“Cái gì cơ?”

Vẻ mặt của Hứa Tình Thâm hết sức nghiêm túc: “Ngày mai tôi còn phải đi làm, không muốn để người ta thấy có dấu vết bị đánh qua.”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài muốn hả giận thì có thể đánh cô ấy một cái cũng được.”

“Lời này chính là ông nói.” Hứa Tình Thâm phất tay: “Lão Bạch, anh đưa ông ta ra ngoài đi, chuyện này hôm sau Tưởng tiên sinh sẽ tìm ông ta tính.”

“Vâng.”

Vương tiên sinh đi theo Lão Bạch ra ngoài liền nháy mắt với cô gái kia. Hứa Tình Thâm muốn hết giận đương nhiên chuyện gì cũng phải dựa theo ý muốn của cô, phụ nữ ra tay cùng lắm chỉ đánh mấy bạt tai, chỉ cần cô ta có thể nuốt vào chút ủy khuất này, ông ta sẽ không bạc đãi cô ta.

Lão Bạch và người đàn ông kia ra ngoài, cửa liền đóng lại.

Bên trong đoán chừng là đang động thủ, Lão Bạch nghe thấy tiếng cô gái kia kêu la thảm thiết truyền đến lỗ tai, anh ta giật mình nhìn cánh cửa đang đóng chặt, vậy mà Hứa Tình Thâm lại rat ay? Không, không thể nào.

Nhưng tiếng kêu la bên trong rõ ràng không phải là của Hứa Tình Thâm vọng lại, hoặc là cô đánh người hoặc là cô bị đánh, nếu Lão Bạch phải chọn một trong hai, Tưởng thiếu phu nhân bưu hãn như vậy nhất định không phải là người bị đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.