Chương 266 – 53: Tưởng tiên sinh nhận sai
Vương tiên sinh nhìn Lão Bạch: “Chỗ Tưởng tiên sinh…”
“Tưởng tiên sinh được Tưởng thiếu phu nhân mang tới bệnh viện rồi.”
“Thật ngại quá, tôi thật sự không có ý gì khác, đều nói thường ngày Tưởng tiên sinh không có sở thích đặc biệt gì…”
Lão Bạch đứng ngoài cửa cười lạnh, ai nói Tưởng tiên sinh không đặc biệt yêu thích gì? Ngài ấy yêu thích chỉ có ba chữ: Hứa Tình Thầm.
“Tôi khuyên ông một câu, sau này đừng có động tâm tư với Tưởng tiên sinh.”
“Vâng, vâng, lần này nhất định sẽ tiếp thu dạy dỗ.” người đàn ông vểnh tai, nghe tiếng vang trong phòng, ông ta cẩn thận mở miệng: “Tưởng thiếu phu nhân tức giận có phải quá lớn hay không?”
“Từ trước tới nay Tưởng thiếu phu nhân vẫn luôn như vậy.”
Người đàn ông không nhịn được nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt: “Cô gái trong kia là tôi tìm tới, chính là người da thịt non mềm.”
“Ý của Vương tiên sinh tôi hiểu, chuyện này không liên quan gì tới người trong kia, vậy là tốt rồi.” Lão Bạch nói xong đặt tay lên cười: “Mời ông vào đưa cô gái kia ra được không?”
Người đàn ông nghe xong đau dám nói một tiếng không.
Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, giường như có người nhào tới, sau dó bên trong truyền đến tiếng người kêu la: “Cứu mang, cứu mạng…”
Màng tai Lão Bạch chấn động, người đàn ông bên cạnh gấp gáp không nhịn được: “Không ầm ĩ tới mức xảy ra án mạng đáy chứ?”
“Yên tâm, sẽ không đâu.”
“Tưởng thiếu phu nhân bớt giận.”
“Không tức giận?” Lão Bạch tiếp lời: “Vương tiên sinh, ông vẫn nên lo lắng cho mình đi.”
“Cái này… lời này là có ý gì?”
“Lăng gia ở Đông thành ông cũng biết chứ?”
Người đàn ông gật đầu: “Biết.”
Lão Bạch đến bên cạnh ông t nói: “Bất cứ thủ đoạn nào vị Lăng tiểu thư kia đều dùng qua, tuy không thành nhưng Tưởng tiên sinh cực kì căm ghét những chuyện như vậy đến tận xương, ông nhìn kết cục hiện tại của Lăng gia đi, Tưởng tiên sinh vốn trời sinh tuấn tú, người muốn gần gũi với ngài ấy nhiều lắm. Ở phương diện khác có lẽ còn có thể cầu xin, nhưng mà chuyện ông làm thì Tưởng tiên sinh ghế tởm nhất…”
“Nhưng mà…”Người đàn ông còn muốn nói giúp mình mấy câu: “Chuyện này đối với những người như chúng tôi là quá bình thường, đó là tình thú.”
“HỪ.” Lão Bạch cười lạnh không nói gì thêm.
Trong phòng.
Cô gái dựa vào góc tường khóc lóc, Hứa Tình Thầm ngồi xổm trước mặt cô ta, trong tay cầm con dao phẫu thuật.
Cô gái kia che mặt: “Ngài là Tưởng thiếu phu nhân, nhất định sẽ không muốn làm ầm ĩ chuyện này.”
“Vì sao không thể làm ầm ĩ? Người khó xử là cô mà không phải tôi.”
“Tưởng thiếu phu nhân, đánh ngài cũng đánh rồi, ngài còn muốn thế nào nữa? Riêng chuyện rat ay đánh người, tôi có thể báo cảnh sát.”
Hứa Tình Thầm nâng con dao lên chỉ chỉ đối phương, đối phương sợ tới mức rụt cổ.
“Vương tiên sinh cho cô chỗ tốt gì?”
“Đó là chuyện giữa tôi và ông ta.”
Hứa Tình Thầm đặt con dao lên cánh tay cô gái kia, hơi dùng sức: “Tôi từ phòng phẫu thuật tới đây, còn chưa tiêu độc khử trùng con dao này đâu.”
“Chuyện đó đều là Vương tiên sinh sắp xếp, ngài đi tìm ông ta đi, tìm cô gái như tôi làm gì?”
Hứa Tình Thầm cười khẽ: “Bởi vì tôi cũng là phụ nữ, phụ nữ đương nhiên phải làm khó phụ nữ.”
Cô duỗi tay ra, kéo đối phương từ dưới đất lên, Hứa Tình Thầm kéo cô ta đi vài bước, cô buông tay bước nhanh tới cửa mở cửa ra.
Lão Bạch và người đàn ông nhìn nhau, ai người chưa ai nói gì đã mở cửa đi vào.
Cô gái ôm mặt khóc, tóc tai hỗn độn, ánh mắt sợ hãi, nhìn ra được thật sự bị đánh.
Lão Bạch ho nhẹ, nhìn Hứa Tình Thầm.
Hứa Tình Thầm ngồi trên ghế sofa, trong tay còn có con dao phẫu thuật sắc bén, Lão Bạch cũng bị dọa sợ. Vương tiên sinh kia cười làm lành, lặng lẽ phất tay ý bảo cô gái kia nhanh ra ngoài.
Cô gái kia vừa muốn rời đi, Hứa Tình Thầm lạnh lùng lên tiếng: “Đứng lại, lúc nào thì tôi cho phép cô đi?”
Cô ngước mắt nhìn bóng lưng cô gái kia: “Vị tiểu thư này, tôi hỏi cô một câu.”
“Tưởng thiếu phu nhân có chuyện gì cứ hỏi.” Vương tiên sinh cúi đầu nói.
Co gái kia xoay người lại: “Tưởng thiếu phu nhân muốn hỏi gì?”
“Có phải cô không biết vô liêm sỉ hay không?”
Cô gái kia thay đổi sắc mặt: “Tưởng thiếu phu nhân, xin ngài đừng có khinh người quá đáng.”
“Nếu cô đã có chủ ý phá hư gia đình tôi thì đừng để ý tôi khin người quá đáng.”
Sắc mặt cô gái kia thay đổi: “Tưởng thiếu phu nhân, theo lẽ thường, nhân vật nhỏ như chúng tôi thường không gặp được ngài, hôm nay ngài cứ chuyện bé xé ra to là có ý gì?”
Hứa Tình Thầm thừa nhận có đôi khi cô thật sự thiếu kiên nhẫn, cô ném đồ trong tay ra ngoài.
Dao phẫu thuật sắc bén lướt qua mặt cô gái kia, suýt chút bữa, chỉ chút nữa thôi liền cắt qua mặt cô gái kia. Cô gái kia đổ mồ hôi lạnh, con dao rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng lớn, lúc này Hứa Tình Thầm mới phản ứng thì ra là cô ném một con dao.
‘
Lão Bạch đứng bên cạnh vừa lúc mở miệng: “Tưởng thiếu phu nhân, hôm nay ngài làm thế nào cũng được, xảy ra chuyện gì đã có Tưởng tiên sinh.”
Vương tiên sinh vội vàng trừng mắt với cô gái kia: “Nhanh im cái miệng của cô lại đi, chuyện này cô không cần tham gia vào.”
Ht to gan hơn: “Tôi hỏi cô một câu, cô có biết xấu hổ hay không?”
Cô gái kia hất cằm, chỉ có thể nuốt khuất nhục vào lòng: “Vâng.”
“Cô thừa nhận sớm không phải tốt hơn sao? Tôi nhìn thấy cô không chỉ không biết liêm sỉ mà còn cao hơn một thước.” tt nhìn tới nhìn lui người đàn ông và co ogasi: “Trước kia dùng thủ đoạn như vậy đạt được không ít chỗ tốt có đúng không?”
Cô gái kia tuy trẻ tuổi nhưng mà trước kia làm ở nơi đó có không ít fan, được ngưởi ta cưng chiều thành quen: “Tưởng thiếu phu nhân, chúng ta chỉ nói đến một chuyện thôi có được không? Ngài đừng kéo sang chuyện khác.”
“Cô nghĩ thật đẹp.” Hứa Tình Thầm đứng lên, đi tới cạnh Lão Bạch nói: “Anh tra cho tôi lịch sử trước kia của cô ta, tra cho hết.”
“Vâng.”
“Tưởng thiếu phu nhân, ngài muốn làm gì? Tôi đều làm theo ý ngài, ngài có muốn thế nào nữa?”
Hứa Tình Thầm nhìn hai người trước mặt: “Cô yếu đuối thì cô có lý được sao? Co cho rằng chỉ cần hai tiếng là được sao? Tôi hậnn hất người khác nói với tôi tôi còn muốn thế nào nữa. Tôi không chịu tha thứ thì thế nào? Không chịu buông tha thì thế nào? Tôi chính là muốn cô hối hận không cần mặt mũi nữa đấy.”
Hứa Tình Thầm rời đi, cô gái kia mới phản ứng lại: “Cái này thì xong rồi, xong hết rồi.”
Cô ta vọt tới trước mặt người đàn ông, kéo tay đối phương: “Đều tại ông, ôn cần phải giúp tôi, tiền đồ của tôi không thể không có được.”
“Tôi mặc kệ, ông mau nghĩ cách di.” Cô gái kia lôi kéo tay người đàn ông.
Người đàn ông cũng đang sứt đầu mẻ trán đây, ông ta đẩy tay đối phương ra: “** nó, lăn cho lão tử.”
Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Lão Bạch thì Hứa Tình Thầm vẫn chưa trở về.
Người đàn ông đứng bên của sổ: “Thế nào? Đã xong chưa?”
“Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân đánh nhau ở khách sạn.”
“Cái gì?” Tưởng Viễn Chu cho rằng chính mình nghe lầm, anh sờ sờ lỗ tai của mình: “Đánh nhau ở khách sạn?”
“Vâng.” Lão Bạch có chút đau đầu, đứng ở chính giữa đại sảnh: “Việc này thật khiến cho Tưởng thái thái tức giận đến không chịu được, cô ấy giống như mất khống chế, tôi suy nghĩ có cần trói cô ấy về hay không?”