Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 406: Chương 406: chương 266 -2




“Không cần.” Tưởng Viễn Chu có chút buồn cười: “Anh cho rằng cô ấy dễ dàng mất khống chế như vậy? Muốn đánh thì đánh đi, đừng làm cho cô ấy đánh một mình, vạn nhất bị thương chính mình làm sao bây giờ? Anh hỏi cô ấy xem cái nào không vừa mắt, anh tìm người động thủ là được.”

“Tưởng tiên sinh, như vậy truyền ra có phải không hay cho lắm không?”

“Có cái gì không tốt, sáng sớm ngày mai, hình tượng Tưởng thái thái đanh đá liền truyền ra thôi.”

Lão Bạch chỉ có thể đáp ứng , được rồi, liền để Hứa Tình Thâm phát tiết một chút là được. Hai người trở lại Hoàng Long đỉnh, Hứa Tình Thâm để Lão Bạch đi về trước.

Cô lên lầu, đi thẳng phòng ngủ, Tưởng Viễn Chu biết cô đã trở lại, anh xoay người, nghe được tiếng bước chân đang tiến vào, Tưởng Viễn Chu giật giật thân mình.

Hứa Tình Thâm đi đến mép giường, nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông yếu ớt vươn tay, cầm bàn tay Hứa Tình Thâm: “Sao giờ em mới về?”

“Ừ.” Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Tưởng Viễn Chu dùng khủy tay trái chống nửa người dậy: “Sao em không hỏi anh có khó chịu hay không?”

“Không phải Bác sĩ nói không có trở ngại sao?”

Tưởng Viễn Chu kéo cổ áo, nửa người trên ngồi thẳng, thân mình hướng về phía Hứa Tình Thâm, “Không có trở ngại không đại biểu không có việc gì, anh thật là khó chịu.”

“khó chịu như thế nào?”

“Dược hiệu khẳng định vẫn phải còn.” Tưởng Viễn Chu nói xong, cọ cọ trên người Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm hiểu ra, biết trong lòng nghĩ cái gì : “Vậy anh muốn làm gì?”

Tưởng Viễn Chu ôm lấy eo cô, muốn ấn cô lên trên giường lớn, Hứa Tình Thâm bất động tại chỗ.

Nam nhân ôm vài lần, có chút ảo não: “Trước kia như thế nào không phát hiện em có sức lực như vậy?”

Hứa Tình Thâm vươn tay, hơi lạnh trong lòng bàn tay sờ mặt Tưởng Viễn Chu: “Không phải rất bình thường sao? Vuốt cũng không thấy.”

“Trong cơ thể. Không tin em sờ sờ mà xem.”

“Sao em có thể sờ được nhiệt độ trong người anh đây?” Hứa Tình Thâm nói xong, ngồi xuống mép giường.

Tưởng Viễn Chu ôm đầu cô, dựa vào: “Có thể.”

“Đừng náo loạn.” cơn giận của Hứa Tình Thâm còn sót lại chưa tiêu tan: “Nhanh ngủ đi.”

“Em cho anh tiến vào cơ thể em là em có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.”

Hứa Tình Thâm trừng mắt, đôi tay đẩy lồng ngực Tưởng Viễn Chu, hôm nay anh không có sức cho nên bị cô đẩy ngã.

Hứa Tình Thâm ghé vào trước ngực Tưởng Viễn Chu, bàn tay người đàn ông thuận thế rơi xuống trên vai cô: “Thích chủ động, có phải không?”

“Em bảo anh ngoan ngoãn ngủ.”

Tưởng Viễn Chu thấy cô rời đi, vội dùng ôm lấy vòng eo tinh tế của cô: “khiêu khích anh xong lại muốn đi?”

“Ai khiêu khích anh chứ?”

Hứa Tình Thâm chống tay hai bên người Tưởng Viễn Chu : “Buông em ra.”

“Không buông.”

“Hôm nay em không có tâm tình.”

Tưởng Viễn Chu gối một tay sau đầu, một tay kia như cũ ôm lấy vòng eo Hứa Tình Thâm : “Còn chưa nguôi giận sao?”

“Chính là không có tâm tình mà thôi.”

Bàn tay người đàn ông ôm chặt eo cô, Hứa Tình Thâm dựa đầu vai Tưởng Viễn Chu : “Anh nói anh xem, cứ làm em không yên tâm như thế……”

“Cái này không trách anh được, các bọn họ câu dẫn không được anh liền nghĩ biện pháp tới như vậy tới tiếp cận anh.”

“Về sau còn thế này nữa hay không?”

Tưởng Viễn Chu hôn lên trán Hứa Tình Thâm trán: “Tự nhiên không dám.”

Hứa Tình Thâm đặt tay lên ngực anh, chạm đến bụng anh lại cho tay vào áo ngủ của anh.

Tưởng Viễn Chu khẽ cắn cằm cô, có chút khó kìm lòng nổi, Hứa Tình Thâm nhìn biểu tình trên mặt anh càng ngày càng phóng túng, người đàn ông hôn môi cô, dục vọng muốn thâm nhập, Hứa Tình Thâm lại nghiêng đầu đi.

“Đừng có ngừng……” Tưởng Viễn Chu cho rằng cô muốn đi, duỗi tay cầm cổ tay cô: “Không được dừng lại.”

khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm dịch lại gần cổ anh, lại nhẹ nhàng thổi vào tai anh. Tưởng Viễn Chu thiếu chút nữa không chống đỡ nổi, Hứa Tình Thâm cảm giác được anh rung động, ánh mắt anh mê ly muốn hôn cô, Hứa Tình Thâm không làm gì khác mà đẩy mặt anh ra.

Bàn tay của Tưởng Viễn Chu vuốt ve cánh tay Hứa Tình Thâm một lúc sau bị cô nắm chặt: “Không được……”

“Thật sự không được?”

bàn tay Tưởng Viễn Chu chạm tới cổ Hứa Tình Thâm : “Mau lên đây.”

“Đi lên làm cái gì?” Hứa Tình Thâm hiểu rõ, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.

“Còn giả vờ hồ đồ?” Tưởng Viễn Chu muốn kéo cô lên giường, Hứa Tình Thâm lại nhanh thu tay lại, Tưởng Viễn Chu cảm thấy cả người không hiểu sao trống rỗng.

Tưởng Viễn Chu nhất chịu không nổi như vậy: “Em muốn làm gì?”

“Hôm nay xảy ra chuyện như vậy không nên có lần sau có phải hay không?”

“Anh cam đoan sẽ không có lần sau.”

Hứa Tình Thâm thấy anh ngồi dậy, Tưởng Viễn Chu nói chuyện, hơi thở rõ ràng không xong, Hứa Tình Thâm duỗi tay chỉ vào anh: “Em đây cũng cam đoan, chuyện như vậy sẽ không có lần sau.”

“Em cam đoan cái gì?”

“Lần sau, em phụ trách châm lửa, em nhất định sẽ phụ trách dập tắt nó.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, một đôi mắt rõ ràng mị hoặc: “Ý của em là, lần này em liền mặc kệ?”

“Ừ, mặc kệ.”

“Mơ tưởng!”

Tưởng Viễn Chu duỗi tay muốn kéo cô, Hứa Tình Thâm lại nhanh hơn một bước đứng lên: “Trong nhà có bình cứu hỏa không?”

“Hứa Tình Thâm, em phải biết hậu quả gây ra chứ.”

Hứa Tình Thâm nhún vai. “Em cũng không phải cố ý.”

Lời này nói ra ai tin?

Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn chằm chằm người Hứa Tình Thâm cô từ từ lùi ra sau: “Chuyện hôm nay, anh có nhận sai hay không?”

“Có, là anh sơ sót.”

Hứa Tình Thâm nhếch lên đầy ý cười: “Không, anh không sai, anh cũng không có khả năng giống thời cổ đại chờ người tới cứu, anh không sai.”

Tưởng Viễn Chu chống hai bên người, lửa đột trong cơ thể không thể hạ xuống: “Đúng thế, anh không sai.”

“Anh còn dám nói anh không sai?” Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng nói, tâm tư của Tưởng Viễn Chu không ở đây, anh nhướn mày: “Vậy rốt cuộc muốn anh sai hay không sai đây?”

“Đương nhiên là muốn anh không sai.”

“Anh đã nói anh không sai.”

Hứa Tình Thâm nhướn mày: “Em muốn anh không phạm sai lầm.”

“Thật sự anh không phạm sai lầm.” Tưởng Viễn Chu muốn đứng lên: “Chúng ta cần nói linh tinh nữa.”

Hứa Tình Thâm thấy anh đi về phía mình, cô chạy nhanh ra cửa, duối tay cầm chốt chửa.

Tưởng Viễn Chu vươn tay về phía cô :”Lại đây, ngoan nào.”

“Em hỏi anh một vấn đề.”

“Em nói.”

“Đàn ông một khi bị châm lửa có phải rất khó dập tắt hay không?”

Tưởng Viễn Chu tiến lên bước, “Đương nhiên.”

Hứa Tình Thâm nhếch môi, khóe miệng cười giảo hoạt, “Đây là khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, em cảm thấy không có gì khó chịu.”

“Em mau lại đây,” Tưởng Viễn Chu lần vẫy tay với cô: “Anh cam đoan làm cho em biết cái gì gọi là khó chịu thật sự.”

“Mới không cần!” Hứa Tình Thâm duỗi tay đóng cửa phòng : “Em đi tìm Lâm Lâm cùng Duệ Duệ, anh ngàn vạn đừng qua đây, anh nhìn xem bộ dáng mặt đỏ tai hồng của anh xem, sẽ dọa hư bọn nhỏ.”

Cô ném xuống câu sau đó xoay người liền đi ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu muốn đuổi theo nhưng phản ứng phía dưới còn chưa dập tắt, đi ra ngoài sẽ bị chê cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.