Mẹ của Tưởng Viễn Chu cũng họ Tưởng, khi đó hai nhà họ Tưởng kết thông gia, cùng là câu chuyện thú vị được nhắc tới suốt một thời gian.
Về sau mẹ của ngài Tưởng qua đời, bên nhà mẹ đẻ không có chỗ dựa nên đã đưa cô em gái ốm yếu nhiều bệnh tật tới phó thác cho con rể.
Để tránh lời dị nghị, Tưởng Tùy Vân ở tại một căn nhà nhỏ trong khuôn viên nhà họ Tưởng, hàng ngày tới nhà chính ăn cơm. Bà không lập gia đình, càng không có con cái. Từ trước đến nay luôn gần gũi thân thiết với Tưởng Viễn Chu. Bà dì nhỏ này gần như có quyền tham gia quyết định mọi chuyện như mẹ ruột vậy.
Đưa Tưởng Tùy Vân về nhà họ Tưởng xong, Tưởng Viễn Chu trở về Cửu Long Thương.
Trong phòng yên tĩnh, anh lên lầu, đi tới phòng ngủ, Hứa Tình Thâm đi thật rồi.
Có lẽ là cô có về Cửu Long Thương lấy một vài đồ dùng hằng ngày và quần áo mang đi. Hứa Tình Thâm không có khả năng về nhà, vậy thì có thể đi đâu? Bảo Lợi Hoa Viên?
Tưởng Viễn Chu cầm chìa khóa lên muốn lao đi, nhưng chính anh mở miệng đuổi cô đi cơ mà, mới được một lúc mà đã tới gặp thì anh không làm được chuyện mất mặt như vậy.
Cuối cùng ngài Tương đây nói mọi chuyện cho Lão Bạch nghe, dặn anh ta tìm một người lạ mặt tới Bảo Lợi Hoa Viên xem sao.
Thực ra thì Hứa Tình Thâm không có khả năng tới nơi đó nữa, muộn như thế này rồi, chạy lung tung làm gì chứ? Chọn một khách sạn ở lại rồi hãy nói.
Ngoài cửa sổ có âm thanh xe cộ ầm ĩ, Hứa Tình Thâm vừa mở ti vi thì nhận được một tin nhắn.
Tống Giai Giai là bạn học thời đại học của cô, mối quan hệ cũng coi như là thân thiết, thường thường thì cô là người liên lạc nhiều nhất với Hứa Tình Thâm.
“Tình Thâm, ngày mai cậu có ở bệnh viện không?”
Hứa Tình Thâm ngay lập tức gọi lại.
“Giai Giai, là cậu muốn tới sao?”
“Mẹ tớ có chút khó chịu, đưa bà tới khám.”
“Không thành vấn đề, cậu cứ trực tiếp tới tìm tới là được.”
Hai người hàn huyên vài câu, Tống Giai Giai là một người nói to, tiếng nói có thể xuyên qua màng nhĩ người khác.
“Tình Thâm, cậu vẫn ở chung một chỗ với bà mẹ kế sao?”
“Gần đây tớ đang tìm nhà, muốn tìm một phòng đơn.”
“Thật sao, thật trùng hợp, ngay bên cạnh tớ có một cô bé hai ngày nữa là chuyển đi, nếu không thì cậu qua đây ở?”
Hứa Tình Thâm đang nằm trên giường, ngồi bật dậy. “Có thật không, tốt quá, được rồi, tiền thuê nhà…”
“Nhà của mẹ tớ, cậu yên tâm, ngày mai cậu chuyển tới đây ở chung với tớ trước đi. Chuyện tiền thuê nhà cậu đừng lo lắng, tớ với cậu quen nhau như vậy, cũng không cần tiền thế chấp, cúp nhé.”
Tống Giai Giai vừa liên lạc, đúng lúc tháo gỡ được khó khăn của Hứa Tình Thâm.
Tống Giai Giai tới sảnh khách sạn lấy đồ của Hứa Tình Thâm mang tới trước. Tống Giai Giai cũng có thể đoán được cảnh khó khăn của cô. Nhưng cũng thành quen, muốn Hứa Tình Thâm chủ động tới tìm bạn bè để vay tiền hoặc ở nhờ, vậy cũng là điều không hề dễ dàng.
—
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng khách, ngón tay thon dài đảo một bộ bài, sau đó rút ra một lá đè lên mặt bài, động tác này, lặp đi lặp lại, rất nhàm chán.
Lão Bạch dè dặt nhìn anh.
“Cô Hứa tới nhà bạn cô ấy.”
Tưởng Viễn Chu vẫn tiếp tục chơi bài, Lão Bạch càng nhìn anh, càng thấy không được tự nhiên.
“Tưởng tiên sinh, nếu là ngài khiến cho cô Hứa rời đi, theo tính cách cô ấy thì chắc chắn sẽ không chủ động trở về.”
“Ý của cậu là…?”
“Đi thì đi chứ sao…” Lão Bạch nói xong lời này, cẩn thận nhìn kỹ nét mặt Tưởng Viễn Chu.
“Nếu ngài thấy không quen thì gọi cô ấy về.”
A.
Người đàn ông khẽ cười ra tiếng: “Tôi là cô ấy?”
Không phải chứ?
Tưởng Viễn Chu mím chặt môi: “Cô ấy cầm chìa khóa của Phương Thành.”
“Tối hôm qua tôi đã nói cùng ngài, cô Hứa không ở đó, chiếc chìa khóa nằm trong túi xách của cô ấy, nhưng không nhất định là cô ấy chủ động nhận lấy.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu đang kẹp một lá bài cầm lên bỗng dừng lại.
“Chí ít thì cô ấy cũng phải nói với tôi một tiếng, nếu như không phải dì nhỏ nói thẳng ra thì chắc cô ấy cũng không muốn nói thật với tôi.”
“Tưởng tiên sinh, nếu như ngay từ đầu cô Hứa cũng không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của Phương Thành, cô ấy thật sự không cần phải mất công đi nói với ngài.”
Móng tay người đàn ông được cắt sửa gọn gàng khẽ cào qua mặt lá bài.
“Hẳn là cô ấy nghe phải hiểu, tôi không khiến để cho cô ấy đi thật.”
Lão Bạch nhanh chóng bị đánh bại, sờ trán, nói: “Nhưng lời nói của ngài vừa thốt ra đã làm tổn thương người khác, cô ấy có thể không đi sao?”
Tưởng Viễn Chu khẽ nhíu mi, đôi mắt sâu thẳm giống như đang có một cơn sóng ngầm bắt đầu xuất hiện, trông anh giống như đang suy nghĩ về những lời nói của Lão Bạch. Nhưng chỉ trong phút chốc, Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên vỗ mạnh một cái vào trên bàn trà.
“Nói thay cô ấy như thế, Lão Bạch, cậu là người của ai!”
Tuy rằng Lão Bạch nghĩ tới câu hỏi có hàm ý không được rõ ràng cho lắm, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn đáp.
“Tôi là người của ngài.”
“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu khua tay. “Cậu đi đón cô ấy trở về.”
“Tôi?”
“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi?”
Đến bây giờ Lão Bạch vẫn độc thân, mọi chuyện khác thứ gì cũng lành nghề, nhưng đối với phương diện đối phó với phụ nữ này…
Anh ta chỉ có thể nghĩ tới biện pháp duy nhất, là chờ cô trên đường tan tầm về.
“Cô Hứa, Tưởng tiên sinh để tôi đón cô quay về Cửu Long Thương.”
Hứa Tình Thâm đeo túi xách, chiếc khăn bịt mặt màu đen tôn lên khiến cho khuôn mặt thêm nhỏ nhắn, cô khẽ nhíu mày.
“Ngày hôm qua, cũng là Tưởng tiên sinh để tôi đi.”
Lão Bạch mặt dày nói: “Cô nghe lầm.”
“Lỗ tai tôi không có bệnh.”
“Tưởng tiên sinh nói, nếu cô không quay về… Anh ta, anh ta sẽ xử tôi.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm quan sát Lão Bạch một lượt.
“Anh ta sao có thể làm gì anh chứ? Anh còn có giá trị hơn tôi nhiều.”
“Cô Hứa, cô đừng làm khó tôi đi, hơn nữa cô ở bên ngoài chịu khổ, tội gì phải như vậy chứ?”
Hứa Tình Thâm xốc lại tay phải, mang theo thức ăn vừa mua xong.
“Tôi không cảm thấy khổ, rất vui vẻ.” Ánh mắt cô vượt qua Lão Bạch, dừng lại ở chiếc xe màu đen nổi bật đỗ ở cách đó không xa.
“Tưởng tiên sinh không tới cùng sao?”
Lão Bạch vội vàng lắc đầu. “Không, không có.”
“Thời tiết rất lạnh, anh cũng về sớm một chút đi, nhìn xem, cóng đến nỗi hình như tóc lại bạc thêm ra.” Hứa Tình Thâm nói xong, cất bước đi khỏi đó.
Lão Bạch sờ sờ đầu của mình, trở lại trên xe, Tưởng Viễn Chu dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tưởng tiên sinh, tôi không có cách nào khác, khuyên mãi nhưng cô Hứa cũng không chịu đồng ý.”
Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, thấy bóng lưng Hứa Tình Thâm đi xa dần, anh thấy vô cùng gai mắt.
“Chút chuyện này mà cũng không làm được.”
“Thái độ rất của cô Hứa rất cứng rắn.”
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu cô ấy không đồng ý, cậu có trói cũng phải trói cô ấy đưa về.”
Lão Bạch bối rối.
—
Ngày hôm sau
Sau khi tan việc Hứa Tình Thâm vội vàng về, Tống Giai Giai hẹn cô đi ăn đồ nướng, Hứa Tình Thâm không chịu nổi Tống Giai Giai khuyên nhủ, dám uống hai chai bia.
Lúc trở về, trời đã tối rồi, nơi ăn đồ nướng nằm trong ngõ nhỏ bên cạnh trường đại học sư phạm. Buổi tối rất lạnh, gió thổi vù vù, Tống Giai Giai ôm chặt cánh tay của Hứa Tình Thâm.
“Sao tớ luôn cảm thấy có người ở nhìn theo chúng ta chằm chằm nhỉ?”
“Đừng tự mình dọa mình chứ.”
“Đi nhanh lên qua đoạn đường này đi, tớ gọi xe tới, thật kinh khủng.”
Hứa Tình Thâm theo sát Tống Giai Giai đi về phía trước, trên mặt đường bóng cây lay động như nhe nanh múa vuốt vậy, xung quanh tĩnh lặng tới nỗi chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của mình.
Một chiếc xe đi theo sát phía sau hai người, chờ đúng thời cơ nhanh chóng tiến lên, vừa lúc cánh cửa chiếc xe công vụ bảy chỗ mở ra là lúc hai người đàn ông có vóc dáng cao lớn bước xuống, nhanh chóng giữ chặt bả vai Hứa Tình Thâm túm lấy cô nhét vào bên trong xe.
Động tác nhanh chóng lưu loát, không hề làm mất thời gian.
Tống Giai Giai há hốc mồm, chỉ kịp nghe thấy Hứa Tình Thâm kêu cứu một tiếng dồn dập, cho đến khi chiếc xe nổ máy rời đi, cô mới bật kêu lên: “Bắt, bắt, bắt —— bắt cóc!”