Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 54: Chương 54: Tưởng Viễn Chu, tôi đánh chết anh




Hứa Tình Thâm ngồi trên chiếc ghế làm bằng da thật, mồ hôi lạnh sau lưng toát ra chảy ròng ròng, đôi mắt cô nhanh chóng đảo quanh một vòng. Cửa sổ xe tối màu, hơn nữa ngoài trời tối đen nên tất nhiên là không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Cô không biết tại sao đối phương lại muốn bắt cóc cô, Hứa Tình Thâm đặt túi xách trên đầu gối, dè dặt nói: “Nếu mấy người muốn lấy tiền thì trong túi tôi một ít, còn nữa, liệu mấy người có bắt nhầm người hay không?”

“Cô tên là Hứa Tình Thâm?” Người đàn ông cao lớn ngồi ở bên cạnh quay lại hỏi.

Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, bỗng trở nên hồi hộp lo lắng, nhưng vẫn có phản ứng ngay lập tức, cô lắc đầu nói: “Không phải, mấy người tính sai rồi.”

“Ngồi cẩn thận.”

Hứa Tình Thâm ngồi thụp người xuống trong chiếc ghế, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có một khả năng, Vạn Dục Ninh.

Trong lòng cô càng lúc càng hoảng hốt, chuyện tai nạn xe còn sờ sờ ra ngay trước mắt. Đối với Vạn Dục Ninh mà nói, sợ rằng chỉ có chuyện không nghĩ ra được, chứ không có chuyện gì cô ta không dám làm.

Xe lao nhanh như bay về phía trước, bàn tay Hứa Tình Thâm đặt ở trên đầu gối lo lắng cuộn chặt lại. Cô thừa dịp người bên cạnh không chú ý, từ từ đưa tay vào trong túi của mình. Đầu ngón tay chạm vào điện thoại, Hứa Tình Thâm nóng ruột tới nỗi trên sống mũi đều là mồ hôi, cô hít thật sâu, lùi người lại về phía sau, sau đó dùng tay khẽ mở khóa.

Ngón tay cô run rẩy rời rạc, cho dù có gọi điện thoại được cũng không thể mở miệng, cô nghĩ tới một người duy nhất có thể cầu xin sự giúp đỡ, là Tưởng Viễn Chu.

Thỉnh thoảng Hứa Tình Thâm lại liếc trộm người bên cạnh, ngón trỏ khẽ nhấn vào nút gọi, bỗng nhiên người đàn ông kia liếc nhìn cô.

Cô giật mình, vội vàng nói: “Tôi chỉ là một bác sĩ không nổi tiếng, tiền lương cố định hàng tháng chỉ có như vậy, cũng không có tiền gửi ngân hàng…”

Mà lúc này Tưởng Viễn Chu đang có cuộc xã giao ở khách sạn Quốc Tế, bên trong phòng có mười mấy người đang ngồi, tiếng nói chuyện ồn ào, lần lượt cụng ly.

Trên mặt bàn, chiếc điện thoại bất ngờ rung lên, anh thờ ơ liếc nhìn, lại có thể là Hứa Tình Thâm.

Bên trong xe.

Ánh mắt của người đàn ông kia di chuyển từ gương mặt Hứa Tình Thâm đi xuống, dừng lại ở cánh tay cô, vừa nhìn lại…

“Bỏ tay ra! Cô đang làm gì?”

Hứa Tình Thâm vội vàng cúp điện thoại, người đàn ông đoạt lấy chiếc túi xách của cô, lục lọi bên trong lấy chiếc điện thoại ra, anh ta không nói thêm câu nào, tắt máy.

Bên kia Tưởng Viễn Chu còn chưa nhấn nút nghe thì màn hình đã hiển thị ngắt máy.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm, đây là động tác nhanh như gió sao?

Người bên cạnh cầm ly rượu lên muốn mời, Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động lại chỗ cũ.

Trong khoảnh khắc, Hứa Tình Thâm đã để lộ sự sợ hãi trong lòng. Cô túm lấy vạt áo của mình, ngón tay bấm mạnh xuống, cho tới khi cách một lớp vải rồi mà móng tay vẫn đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Cô bỗng nhiên run rẩy: “Đại ca à, tại sao mấy người lại bắt cóc tôi?”

Mấy người bên trong xe đều không nói lời nào, xe đi vào trung tâm thành phố, Hứa Tình Thâm đưa tay xem thử cánh cửa xe bên cạnh.

“Cửa xe đã khóa trái rồi, đừng phí công vô ích.”

Cô không ngừng tự trấn tĩnh trái tim đã căng thẳng lên tới cực điểm, ngay cả các dây thần kinh trên người cũng như căng lên, cố kiềm chế tới nỗi thấy toàn thân đau đớn.

Xe lái thẳng hướng khách sạn Quốc Tế.

Tưởng Viễn Chu đã xong việc, Lão Bạch cầm chiếc áo khoác ngoài cho anh. Một nhóm người đi theo người đàn ông ra khỏi đại sảnh. Anh đứng ở trong đám người, ánh mắt sáng như một ngôi sao, vóc dáng thon dài, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản toát lên một vẻ biếng nhác.

Đi qua cánh cửa xoay, gió lạnh bên ngoài không còn vật cản nhào tới không chút kiêng dè. Tóc mai bên gò má Tưởng Viễn Chu khẽ bay bay, anh có cảm giác cả người trở nên tỉnh táo. Anh cho tay vào trong túi quần, không để ý người bên cạnh vẫn đang niềm nở nói chuyện.

Bỗng nhiên anh nghĩ tới một chuyện, lúc này Hứa Tình Thâm đang làm gì?

Chiếc xe công vụ màu đen rẽ vào cửa khách sạn, Hứa Tình Thâm nhìn ra phía xa, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tưởng Viễn Chu!

Anh đứng ở cửa chính của khách sạn Quốc Tế, ngọn đèn sáng rực rỡ lướt qua khuôn mặt anh, mỗi một cử chỉ hành động đều bị cô nhìn thấy rõ ràng. Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người lên, vốn là tuyệt vọng tới tận cùng bỗng nhiên xuất hiện một vị cứu tinh.

Xe dừng lại, người lái xe khẽ nhấn nút, Hứa Tình Thâm nghe thấy động tĩnh mở cửa xe lạch cạch, cô lấy lại tinh thần, thậm chí cô không dám thở mạnh, cô quay sang người đàn ông bên cạnh đẩy anh ta một cái thật mạnh, sau đó dùng hết sức lực mở cửa xe ra chạy xuống.

Mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.

Tưởng Viễn Chu ngậm một điếu thuốc lá trong miệng, có người châm lửa giúp anh, vừa lúc ra sức hít một hơi thật sâu, xuyên qua làn khói lượn lờ, hình như anh nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang chạy như bay đến chỗ anh.

Sắc mặt cô hoảng hốt, bước chân lảo đảo, giống như phía sau có sài lang mãnh thú sắp đuổi kịp được cô vậy. Cô bình tĩnh nhìn về phía anh, Tưởng Viễn Chu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, anh cảm thấy cô như vậy đáng yêu hơn bình thường rất nhiều.

“Tưởng Viễn Chu!” Hứa Tình Thâm kêu lên xé họng, ngón tay người đàn ông khẽ gẩy điếu thuốc, thu hồi thần sắc.

Anh giang hai cánh tay, vừa lúc Hứa Tình Thâm nhào tới, va vào lồng ngực anh, sau đó xô anh loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.

Lão Bạch ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt nghiêm túc cuối cùng cũng có ý cười. Bên cạnh cũng có người khen Tưởng Viễn Chu có diễm phúc không cạn.

Hai vai Hứa Tình Thâm vẫn còn đang run rẩy, hai tay cô để ở phía sau anh đan chặt vào nhau, áp tai vào lồng ngực anh, nghe thấy tiếng trái tim anh đập thình thịch, lo lắng trong lòng cô mới như được gỡ xuống.

Người đàn ông đưa một tay ôm lấy bả vai của cô. Cô chủ động chạy tới như vậy, thực sự là đã khiến anh vui vẻ tới không ngờ.

Hứa Tình Thâm lấy lại được bình tĩnh xong, quay đầu thấy chiếc xe kia vẫn còn đỗ ở chỗ đó, cô đưa một ngón tay chỉ.

“Người ở bên trong bắt cóc em.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi, bàn tay ôm cô vào lòng chặt hơn, anh quay lại nhìn. “Lão Bạch.”

Lão Bạch bước tới, nhìn theo tầm mắt của anh, sắc mặt không ngừng thay đổi.

“Cô Hứa, cô nói người trên chiếc xe kia bắt cóc cô?”

“Phải, khó khăn lắm tôi mới trốn xuống được.”

Tưởng Viễn Chu không biết chiếc xe kia, chỉ biết là lại có người dám động đến người của anh, Lão Bạch liếc nhìn hai người, vội vàng nói: “Tưởng tiên sinh, để tôi đi xử lý.”

Anh ta vừa muốn đi về phía trước, lại thấy người trên xe bước xuống, mấy người nhanh chóng đi tới. Lão Bạch nhíu mi nhìn chằm chằm, không tỏ thái độ gì mà cũng khiến kẻ khác phải thấy sợ hãi.

“Có phải chán sống rồi hay không? Cũng không nhìn một chút toàn bộ Đông Thành là do ai quản lý?”

Rõ ràng là mấy người kia không hiểu tiếng nước ngoài Lão Bạch nói, một người trong đó cúi đầu nói: “Tưởng tiên sinh, người này đưa tới cho ngài.”

Thân thể Hứa Tình Thâm cứng đờ. “Có ý gì?”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu đảo quanh một vòng, sau đó dừng lại trên người Lão Bạch.

“Những người này, là do cậu bồi dưỡng?”

Lão Bạch nghiến chặt răng: “Xin lỗi Tưởng tiên sinh, tôi chỉ nói nguyên văn câu “Có trói cũng phải trói cô ấy đưa về” của ngài với bọn họ, không ngờ…”

Không ngờ đám ngu xuẩn này lại dùng chiêu bắt cóc thật!

Rốt cuộc thì Hứa Tình Thâm đã nghe rõ, cô tránh ra khỏi lồng ngực anh, trong lòng thấy tủi thân không thể chịu nổi. Trên đường cô nơm nớp lo sợ, gần như là vỡ mật ra tới nơi, đến giờ giải quyết xong mọi chuyện thì mới nói cho cô biết, đây là ý của Tưởng Viễn Chu?

Cô đưa hai tay cố sức đẩy ngực anh ra.

“Tưởng Viễn Chu, đồ vô lại, tên khốn kiếp, ông nội anh! Tôi đánh chết anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.