Edit: Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu dừng ở một nơi trên màn hình. Lão Bạch nhìn thấy vậy, nói: “Giờ tôi đi tìm cô Hứa ngay.”
“Tìm cô ấy? Tìm cô ấy xong cậu nói thế nào?”
“Tôi nói sự thật cho cô ấy, tôi nói với cô ấy Duệ Duệ đang rất nguy hiểm…”
Tưởng Viễn Chu nghe thế, không cầm lòng được mà nhắm chặt mi mắt. Không khí trong phòng hỗn loạn lạnh lẽo, như một nhát dao xẹt qua yết hầu anh.
“Sau đó sẽ cho cô ấy biết, đứa con ruột của cô ấy thật ra đã bị tráo rồi, nhưng rất có khả năng sắp mất mạng. Phải không?”
Cổ họng Lão Bạch nghẹn lại: “Tưởng tiên sinh…”
“Cô ấy một mình mang thai xa xứ, còn một thân nằm đó bị người ta tráo mất đứa con ruột thịt, lúc này còn muốn cho cô ấy biết con sớm tối còn đang nguy hiểm.” Tưởng Viễn Chu hơi nghẹn lời, bàn tay siết chặt sau đó chống trán. “Cho nên cô ấy mới hận tôi như vậy, cũng là chuyện thường tình.”
“Chẳng lẽ, ý của Tưởng tiên sinh là, gạt cô Hứa sao?”
Tưởng Viễn Chu không nói gì nữa, Lão Bạch lại sốt ruột không dứt. Anh ấy không biết Tưởng Viễn Chu có nghĩ tới lỡ như, nếu thật sự có lỡ như thì sao?
“Tưởng tiên sinh…” Khẩu khí của Lão Bạch nôn nóng.
“Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi cũng nghĩ đã nghĩ tới nước kia. Cậu muốn nói nếu Hứa Tình Thâm không được nhìn mặt Duệ Duệ, cô ấy sẽ hối hận, cô ấy sẽ oán trách tôi.”
“Đó là chắc chắn…”
“Không thể!”
Khi nói ra hai chữ này, dường như Tưởng Viễn Chu đã dùng cả sức lực trong người, một loại bi thương tỏa khắp quanh anh.
“Nếu con tôi thật sự không qua được, tôi sẽ không nói cho Hứa Tình Thâm. Lâm Lâm vẫn là con cô ấy. Tôi không muốn quãng đời còn lại cô ấy sống trong thống khổ với oán hận.”
Lão Bạch giật mình.“Tưởng tiên sinh!”
Tưởng Viễn Chu cầm thuốc lá và đồ trên bàn lên, sau đó đi ra ngoài. Anh đánh xe đi tới nhà họ Tưởng.
Lúc nhìn thấy anh tới, Tưởng Đông Đình liền có dự cảm không tốt. Đã nhiều ngày nay sức khỏe ông ta vốn đã không tốt, trên đùi lúc này còn đắp chiếc chăn mỏng. Vừa thấy anh bước nhanh vào, Tưởng Đông Đình trong lòng rơi lộp bộp.
“Viễn Chu, không phải Duệ Duệ có chuyện gì chứ?”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu rũ bên người đang siết chặt, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Tưởng Đông Đình đang ngồi trên sô pha.
“Rốt cuộc Duệ Duệ là con của ai?”
“Con hồ đồ chưa đủ phải không, nó đương nhiên là con của con.”
“Vậy Lăng Thời Ngâm là mẹ ruột thằng bé sao?”
Tưởng Đông Đình nghĩ như thế nào cũng phải tỏ ra trấn tĩnh, nhưng trên mặt vẫn để sót một tia mất tự nhiên.
“Cái này đương nhiên.”
“Vậy được, bây giờ có cần cho bọn họ làm giám định quan hệ không?”
“Viễn Chu, Duệ Duệ lúc này cũng đã bệnh như vậy…”
Tưởng Viễn Chu lần thứ hai ngắt lời ông ta: “Chính bởi vì tính mạng của thằng bé đang bị đe dọa! Có một số việc con mới muốn biết rõ ràng, con không thể để như thế…” Cổ họng người đàn ông hơi nuốt nhẹ.
“Nếu tôi sớm biết Duệ Duệ là con của tôi với Hứa Tình Thâm, tình cảm của tôi với thằng bé đã không mâu thuẫn như vậy, tôi đã sớm mà yêu thương nó. Nhưng còn bây giờ thì sao? Trong lòng tôi đều là tiếc nuối ngập đầy. Tưởng Đông Đình! Đây là chuyện tốt mà một người làm cha như ông làm ra đó!”
Anh gọi thẳng ông ta cả tên lẫn họ. Sắc mặt Tưởng Đông Đình như tờ giấy trắng. Điều làm ông ta không tưởng được chính là Tưởng Viễn Chu làm sao lại biết thân thế của Duệ Duệ?
“Con nghe chuyện ma quỷ đó từ đâu vậy?”
“Đương nhiên là từ chính miệng ông nói ra.” Tưởng Viễn Chu đứng im trước mặt Tưởng Đông Đình.
“Tôi thật không ngờ, hóa ra ông có thể gạt tôi làm nhiều chuyện độc ác như vậy. Ông cũng không nhìn xem Hứa Tình Thâm đó cũng là người phụ nữ tôi yêu. Lúc cô ấy ra đi đã mang con tôi. Ông từng bước dồn sát, còn tráo con cô ấy đi. Ông cho rằng Duệ Duệ chỉ cần ở lại nhà họ Tưởng là được, nhưng trước giờ ông lại chưa từng bận tâm tới cảm nhận của thằng bé.”
Tưởng Đông Đình không muốn thừa nhận. Tưởng Viễn Chu đặt bản ghi âm kia xuống mặt bàn.
“Ông nghe thử một chút đi.”
Tưởng Đông Đình mím môi, cánh tay để bên người run lên. Tưởng Viễn Chu liền ngồi xuống đối diện với ông ta.
“Viễn Chu, ba cũng là vì tốt cho con.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch một cái, đó là một dạng gần như bi thương, trào phúng: “Nếu Duệ Duệ là con của tôi với Lăng Thời Ngâm, tôi trước sau vẫn sẽ còn khúc mắc trong lòng, không thể nào toàn tâm toàn ý thương yêu thằng bé. Nhưng nếu tôi biết nó là con tôi và Hứa Tình Thâm thì hơn một năm này, tôi đã thương nó còn không hết…”
“Nhưng nếu con biết, con sẽ để Hứa Tình Thâm lấy người khác sao?”
Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt lên, hung tợn mà nhìn Tưởng Đông Đình.
“Ông đã khăng khăng cố chấp như vậy thì ông không còn cần con và cháu mình rồi.”
“Câu nói của con là có ý gì?”
“Sau khi dì nhỏ mất, tôi đã có cảm giác không có gia đình nữa. Quả nhiên là như thế này đây!”
Tầm mắt Tưởng Đông Đình cũng theo động tác đứng dậy của Tưởng Viễn Chu mà nâng lên,.
“Viễn Chu!”
Tưởng Viễn Chu đi nhanh ra ngoài, tiếng gọi của Tưởng Đông Đình bị anh vứt ra sau. Anh đã ra khỏi căn nhà họ Tưởng, một hình bóng vắng lặng hắt trên mặt đất, Tưởng Viễn Chu không khỏi nhìn lại khu nhà nhỏ kia.
Trước kia rất lâu rồi, nơi này là nơi ở của Tưởng Tùy Vân, còn có mấy người giúp việc trong khu nhà, rất là náo nhiệt.
Sau đó, anh sẽ mang theo Hứa Tình Thâm tới đây, nơi này sẽ càng vui vẻ hơn.
Sau đó thì sao?
Vành mắt Tưởng Viễn Chu cay cay, tầm mắt trở nên hơi mơ hồ. Miệng anh tự lẩm bẩm: “Dì nhỏ, nếu dì còn sống, con nhất định sẽ để Duệ Duệ chơi cùng dì, thằng bé là con của con và Hứa Tình Thâm.”
Quay về bệnh viện Tinh Cảng, Lão Bạch vẫn trông coi bên ngoài phòng theo dõi bệnh nặng.
Tưởng Viễn Chu đi vào phòng nghỉ. Lão Bạch nhìn bộ dáng của anh, người đàn ông tinh thần sa sút, ngón tay thon dài ôm lấy mặt, có vẻ rất mệt.
“Tưởng tiên sinh, hay ngài nghỉ ngơi trước đã.”
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu.
Mãi cho đến buổi tối, Lão Bạch sau khi rời đi lại quay về.
“Tưởng tiên sinh, ăn một chút gì đi.”
“Lão Bạch, cậu về nhà trước đi.” Tưởng Viễn Chu nói xong, đứng dậy đi vào phòng theo dõi bệnh nặng.
“Tôi sẽ ở với Duệ Duệ.”
“Vâng.” Tuy Lão Bạch nói vậy nhưng sau khi đóng cửa lại giúp Tưởng Viễn Chu, anh ấy cũng chưa về.
Thay quần áo xong, người đàn ông đi về phía giường bệnh. Duệ Duệ nằm ở đó thật an tĩnh, không khóc cũng không quấy. So với những đứa trẻ khác mà nói, Duệ Duệ vẫn luôn là đứa trẻ khá ngoan. Thế nhưng lúc này Tưởng Viễn Chu lại hy vọng thằng bé có thể ầm ĩ, cho dù là không nghe lời, cáu kỉnh lung tung cũng được.
Đi tới bên cạnh giường, Tưởng Viễn Chu cúi người nhìn chăm chú đứa con trên giường. Duệ Duệ vẫn chưa được lấy máy thở ra, trên khuôn mặt nho nhỏ còn có không ít vết bầm. Anh đau lòng không chịu được, muốn sờ, rồi lại không dám vươn tay.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nhìn đăm đăm khuôn mặt trắng nõn này. Anh chưa bao giờ thân mật với Duệ Duệ quá nhiều. Đôi khi anh có ôm Duệ Duệ ra ngoài chơi, nhìn một số cha mẹ bế con không nhịn được mà hôn, miệng cũng không chút nào bủn xỉn mà nói, bảo bối ba yêu con, con là bảo bối ba yêu nhất. Tưởng Viễn Chu nhìn liền cảm thấy buồn nôn, thật sự anh cảm thấy buồn nôn… Đó cũng là vì anh chưa lãnh hội được cảm giác đó. Mà nguyên nhân lớn nhất chính là anh vẫn luôn cho rằng Duệ Duệ là con của Lăng Thời Ngâm.
Tưởng Viễn Chu rũ mắt, rất nhiều chuyện đang bắt đầu đánh sâu vào trái tim anh từng màn một.
Anh nghĩ đến những lúc Duệ Duệ chơi cùng anh, bảo mẫu bảo thằng bé đi ngủ nhưng thằng bé vẫn ôm lấy cổ anh không muốn đi. Tưởng Viễn Chu cũng biết, con còn nhỏ như vậy nhưng cũng muốn thân thiết với anh, muốn ngủ chung với anh, nhưng trong mắt anh là dạng hiểu mà như không hiểu sự mong đợi đó, anh trước nay đều làm như không nhìn thấy.
Nghĩ vậy, tim Tưởng Viễn Chu như bị dao cứa, anh kéo bàn tay nhỏ của Duệ Duệ để lên trán mình.
“Bảo bối!” Tiếng gọi này phát ra, chua xót giữa hỗn loạn vất vả. Anh quen gọi Duệ Duệ, rất ít khi nói được những từ như vậy. Tưởng Viễn Chu cảm giác hai mắt mình ươn ướt, anh chỉ có thể nhắm lại.
“Con mau tỉnh lại, chờ con tỉnh lại, ba đưa con đi tìm mẹ, được không?”
Cách tấm kính, Lão Bạch đang nhìn phía bên vào trong, tâm tình cực kỳ nặng nề, nhưng chẳng ai khuyên giải, an ủi được ai. Anh ấy nhìn Tưởng Viễn Chu ngồi đó, cả người cứng đờ như một pho tượng, nhưng có vẻ cũng không giống, bởi vì hai vai anh vẫn đang luôn run rẩy. Trong lòng Lão Bạch cũng khó chịu vô cùng. Tuy rằng bởi vì quan hệ của Duệ Duệ với Lăng Thời Ngâm, thằng bé vẫn chưa bao giờ có được sự đối đãi tốt nhất; nhưng Tưởng Viễn Chu từ trong tận trái tim vẫn là thương thằng bé, dù sao cũng con mình. Mỗi lần tới Cửu Long thương, Lão Bạch đều sẽ nghĩ cách mang cho thằng bé ít đồ chơi. Anh ấy đi theo Tưởng Viễn Chu lâu như vậy, Hứa Tình Thâm đi rồi, Duệ Duệ hẳn là nguồn sức mạnh duy nhất để Tưởng Viễn Chu chống đỡ mà?
Hiện giờ anh nói sẽ mang Duệ Duệ đi tìm mẹ.
Lão Bạch dựa vào bên cạnh cửa, nhìn Tưởng Viễn Chu nói chuyện với Duệ Duệ.
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, muốn sờ mặt con, nhưng bàn tay lại ngưng giữa không trung. Anh sợ bàn tay lạnh ngắt của mình vào, Tưởng Viễn Chu sợ tới mức rụt tay lại.
“Bảo bối, con đừng sợ, ở đây ba có những bác sĩ giỏi nhất, nhất định con sẽ ổn.” Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay Duệ Duệ, cảm giác bất lực như vậy làm anh cảm thấy trống rỗng.
“Chờ con tỉnh lại, ba dạy cho con gọi mẹ, lại gọi một người là mẹ, được không?” Tưởng Viễn Chu giọng nói hơi khàn, đầu ngón tay vuốt ve đầu ngón tay thằng bé.
“Bảo bối, con còn nhỏ như vậy, về sau sẽ còn rất rất nhiều chuyện. Nhưng không sao, có ba đây, ba có thể dẫn con đi chơi bóng, dạy con cưỡi ngựa, rồi lớn hơn chút nữa, ba dẫn con ra biển được không?”
Tưởng Viễn Chu nói, nói xong câu cuối cùng lại nghẹn lời.
Anh đột nhiên rất muốn mắng mình, cũng rất muốn đánh mình. Những việc này trước kia anh chưa từng nghĩ tới. Trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu không kìm được nỗi chua xót, anh đặt tay Duệ Duệ tới trước mắt mình.
“Bảo bối, cho nên con nhất định phải tỉnh lại, con phải cho mẹ con biết, mẹ còn có một đứa con là con.”
Lời nói của Tưởng Viễn Chu nghẹn ngào, tiếng nói chuyện dần dần trở nên đứt quãng trong cổ họng: “Con sẽ bảo mẹ bế con một cái, hôn con, bảo mẹ nhìn kỹ con này. Bảo bối, mẹ con tên là Hứa Tình Thâm…”
Lão Bạch đứng bên ngoài nhìn, trái tim bị nghiền áp từng chập như khổ sở. Anh ấy ở cửa đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt.
Thời gian Duệ Duệ hôn mê càng dài sẽ càng nguy hiểm, mà nếu một khi vẫn không tỉnh lại…
Lão Bạch dừng chân, nhìn qua tấm cửa kính thấy Tưởng Viễn Chu cúi người khẽ ôm con.
“Duệ Duệ, con của ba, con nhất định phải qua cửa này. Mẹ con vĩnh viễn sẽ không biết sự tồn tại của con, con ở cạnh ba đã chịu đủ oan tủi rồi, coi như con cho mẹ có cơ hội một lần đi, được không?”
Anh vẫn duy trì động tác ấy, vẫn luôn cúi người đứng ở đó.
Lão Bạch ngồi lại xuống sô pha, cũng không biết qua bao lâu mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Khi nhìn thấy anh ấy, Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng hỏi: “Sao còn chưa về?”
“Tôi về nhà cũng không có việc gì, ở lại vẫn hơn.”
Lão Bạch ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông bước tới, sau đó ngồi xuống sô pha.
“Đêm nay tôi không trở về Cửu Long Thương.”
“Vâng, vậy ngài về văn phòng đi ạ.”
“Không cần, tôi sẽ ngủ ở đây.” Tưởng Viễn Chu sức cùng lực kiệt, giày cũng không cởi, cả người cứ ngã xuống như vậy. Lão Bạch đứng dậy đi lấy chăn cho anh, lúc quay lại, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa nhắm mắt.
Lão Bạch ngủ lại với anh trong phòng nghỉ, hết một đêm trong những dày vò.
Lúc sáng sớm, Tưởng Viễn Chu vừa mới mơ màng liền nghe được một trận âm thanh ồn ào truyền đến, anh như là phản xạ có điều kiện mà xốc chăn đứng dậy. Tưởng Viễn Chu sải hai bước tới cửa phòng theo dõi bệnh nặng.
“Sao lại thế này?”
Có mấy người đẩy giường bệnh Duệ Duệ đi ra. Tưởng Viễn Chu thấy Duệ Duệ hai mắt nhắm nghiền nhưng cả cơ thể lại đang co giật, mặt xanh tái hết cả, khiến người ta sợ hãi cực kỳ.
Tưởng Viễn Chu kinh hoàng biến sắc.
“Duệ Duệ!”
“Tưởng tiên sinh, bệnh tình Duệ Duệ đột nhiên chuyển biến xấu, phải tiến hành phẫu thuật lần thứ hai.”
Tưởng Viễn Chu giật bắn người tại chỗ.
“Chuyển biến xấu? Thằng bé vẫn như vậy, còn chuyển biến xấu nữa là sao?”
Lão Bạch nghe được tiếng động cũng bật nhanh dậy khỏi sô pha. Anh ấy đi đến cạnh Tưởng Viễn Chu, kéo anh lại.
“Tưởng tiên sinh, cấp cứu quan trọng ạ!”
Duệ Duệ được đẩy ra ngoài, Tưởng Viễn Chu lại chưa lấy lại được sức lực. Lão Bạch nôn nóng nhìn anh.
“Hay tôi đi theo xem?”
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu, sắc mặt xanh mét, ép mình phải tiến về phía trước.
Bước tới cửa phòng mổ, vị chủ nhiệm phụ trách ca mổ đã chuẩn bị xong những gì cần thiết trước ca mổ. Trên trán Tưởng Viễn Chu toát mồ hôi lạnh.
“Không phải đã giành lại được rồi sao? Sao lại còn như vậy?”
“Tưởng tiên sinh, tình huống trước mắt của Duệ Duệ vô cùng không tốt, tôi chỉ có thể gắng hết sức…”
“Cái gì mà gắng hết sức?” Tưởng Viễn Chu lạnh giọng hỏi.
“Nguy hiểm nhất sau khi phẫu thuật chính là hôn mê không tỉnh. Hiện giờ Duệ Duệ lại bắt đầu co giật, có vẻ như những phản ứng không tốt đều đang xuất hiện…”
Tưởng Viễn Chu như bị sét đánh, cảm giác trước mắt mình tối tăm một mảng. Lão Bạch vội nói với bác sĩ chủ nhiệm: “Mau vô đi, mặc kệ thế nào, nhất định phải giữ mạng của Duệ Duệ.”
Bác sĩ gật gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh vào.
Trái tim đang bị treo trên ngọn lửa, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế dựa bên cạnh. Hai tay anh ôm trán, vẫn không nhúc nhích. Giờ khắc này cô tịch khó chịu, làm anh giống như hai năm về trước.
Khi đó, anh mất đi người dì thân thiết nhất, mà bây giờ, vận rủi tương tự lần thứ hai đáp xuống vai anh. Lão Bạch cách đó không xa đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Bắt đầu từ chiều hôm qua, Đông Thành đã đổ tuyết, hàng năm cứ mùa đông, thành phố này đều sẽ phủ kín một màu trắng khiến người ta đã quen với nó.
Tưởng Viễn Chu ngồi đó bất động. Lão Bạch ở đàng sau đi tới lui, lúc anh ấy đi, Tưởng Viễn Chu không hề phát hiện ra.
Đi ra bên ngoài bệnh viện, bông tuyết bay lả tả xuống, lưu lại trước cổng Tinh Cảng từng vết dấu chân.
Có người đi vào bệnh viện, có người đi ra, đám người tới rồi đi, Lão Bạch cũng đã sớm quen.
Anh ấy gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta tới cổng đón mình.
Lão Bạch không mở dù, cứ cô đơn chiếc bóng mà đứng như vậy ở đó. Rất nhanh, tài xế đã lái xe tới. Lão Bạch vẫn chưa hoàn hồn, tài xế xuống xe mở cửa giúp anh, lúc này anh ấy mới thu lại tầm mắt đang nhìn ra hướng xa xa, ngồi xuống.
“Chúng ta đi đâu?” Tài xế đóng cửa xe, sau đó hỏi.
“Đi Bảo Lệ Cư Thượng.”
“Được.”
—
Mà lúc này, ở Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm mới ngủ dậy. Lâm Lâm còn đang ngủ, trong phòng mở máy sưởi, ấm áp như là mùa xuân.
Hứa Tình Thâm cúi người xuống hôn gương mặt nho nhỏ hồng hồng. Lâm Lâm đắp một cái chăn nhỏ bằng da, chép miệng, tiếp tục ngủ ngon lành.
Đi vào nhà dưới, Hứa Tình Thâm vừa đi vừa búi tóc lên.
“Tuyết vẫn chưa ngừng sao?”
Phó Kinh Sênh cũng đi xuống, mặc bộ ở nha màu trắng, tóc tai uể oải rủ hai bên tai.
“Rơi rồi. Cũng tốt, Lâm Lâm thích ngắm tuyết, chờ con bé lớn lên xíu nữa, chúng ta dẫn nó đi trượt tuyết.”
“Được đó.” Hứa Tình Thâm đồng ý. Cô đi đến bên cửa sổ, không khỏi lười nhác vươn vai.
“Thời tiết này thích hợp ở nhà xem TV, hay buổi tối chúng ta ăn lẩu đi? Mua ít thịt dê.”
“Được.” Phó Kinh Sênh cười đi tới sau lưng cô. Hai tay cô dang ra, còn chưa kịp rút về, Phó Kinh Sênh thuận tiện ôm lấy cái eo thanh mảnh của cô. Hai tay Hứa Tình Thâm lúng túng giơ lên. Người đàn ông gác nhẹ cằm lên vai cô.
“Đợi lát nữa anh đi với em ra ngoài.”
“Em còn phải đi làm mà.” Hứa Tình Thâm từ từ thu tay lại. “Chờ tan làm, đi ngang qua siêu thị rồi em mua luôn.”
“Không cần, về nhà em chỉ có việc ăn thôi, còn muốn ăn cái gì? Nói anh biết, ah sẽ mua.”
“Lòng bò.”
“Được.”
“Mỡ bò.”
“Được.”
Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên đôi tay Phó Kinh Sênh đang ôm mình.
“Thật ra em không kén ăn.”
“Anh cũng không kén ăn.” Phó Kinh Sênh nhìn xuyên qua cửa kính ra bên ngoài. “Em xem, con đường nhỏ kia nhìn không thấy nữa rồi, ợi lát nữa ra cửa phải lưu ý.”
“Ừm, buổi sáng muốn ăn gì không? Em đi làm mì xào.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ ngón tay anh ta, Phó Kinh Sênh cười buông ra, nhìn cô xắn ống tay áo đi vào bếp.
Người trước cửa nhà họ Phó đã bỏ đi hết, đã lâu không còn đến Bảo Lệ Cư Thượng nữa. Bên ngoài tuyết vẫn lớn như vậy, tài xế bước xuống trước, từ cốp sau lấy ra một cây dù đen.
Lão Bạch cầm lấy, sau đó nói với anh ta: “Cậu ở trên xe chờ đi.”
“Được.”
Lão Bạch đi thẳng tới cổng, nhấn chuông.
Phó Kinh Sênh mới bật TV lên thì nghe chuông cửa reng lên. Anh ta đi đến trước cửa nhìn, mở videophone ra thì phát hiện Lão Bạch đang đứng ngoài cửa.
Hứa Tình Thâm nghe tiếng động thì đi ra hỏi: “Ai vậy?”
“Em mau vô đi, anh đi xem.”
“Được.”
Phó Kinh Sênh đóng sập nguồn điện, cầm cây dù bên cạnh đi ra ngoài. Cửa vừa mở ra, gió lạnh gào thét rót vào, anh ta ăn mặc đơn bạc nhưng vẫn không lộn vào lấy áo khoác tròng vô. Dấu chân của Phó Kinh Sênh từng vệt từng vệt băng qua sân trước. Lão Bạch cũng chỏ mới đứng ở cổng một hồi nhưng cũng đã làm cây dù màu đen kia hứng đầy tuyết trắng, vừa dày lại nặng.
Khuôn mặt Phó Kinh Sênh không có biểu tình nào, anh ta đi tới trước cổng.
, “Anh tìm ai?”
“Tôi tìm cô Hứa.”
“Tìm cô ấy có chuyện gì sao?”
Lão Bạch mang găng tay, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
“Có đôi lời tôi nhất định phải nói riêng với cô Hứa.”
Phó Kinh Sênh thân người ngang ngửa, thẳng lưng đứng đó.
“Anh hẳn cũng biết, Tình Thâm không muốn gặp anh. Cô ấy càng không muốn gặp Tưởng Viễn Chu.”
“Anh Phó, chuyện này không phải việc nhỏ, tôi cần nói trực tiếp với cô Hứa.”
“Tưởng Viễn Chu không để chúng tôi chuyển nhà, chính là vì để có thể gặp Tình Thâm lúc nào cũng được chứ gì? Tôi hy vọng anh ta có thể rõ ràng, Hứa Tình Thâm đã có gia đình của cô ấy, anh ta quấy rầy như vậy sẽ mang lại phiền não lớn cho chúng tôi.”
Ánh mắt Lão Bạch nhìn chằm chằm vào bên trong.
“Hôm nay tôi không muốn nói tới những việc này. Nếu không phải vì cấp bách, tôi sẽ không tới tìm cô Hứa như vậy.”
Hứa Tình Thâm làm xong bữa sáng, đi vào phòng khách không thấy bóng dáng Phó Kinh Sênh, cô đi đến bên cửa sổ thì thấy Phó Kinh Sênh còn đang đứng ở cổng.
Lão Bạch cầm dù ở ngoài, một nửa bóng dáng đã bị Phó Kinh Sênh chắn, Hứa Tình Thâm cơ bản không nhìn được rõ lắm. Cô nhìn thấy áo khoác của Phó Kinh Sênh treo trên giá áo bên cạnh, trời lạnh như vậy mà anh ta cứ như vậy ra cửa, chẳng sợ bị lạnh cảm mạo.
Hứa Tình Thâm cầm áo khoác của Phó Kinh Sênh đi tới cửa, cô mở dù ra rồi đi ra ngoài.
Tiếng hai người đàn ông nói chuyện càng lúc càng gần. Tầm mắt Lão Bạch nhìn qua bên sườn mặt Phó Kinh Sênh, thấy Hứa Tình Thâm đang đi tới. Cô đạp chân lên lớp tuyết đọng, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Phó Kinh Sênh vừa lúc quay đầu lại: “Sao em ra đây?”
Hứa Tình Thâm đưa áo khoác cho anh ta.
“Cũng không sợ bị lạnh mà bệnh.”
Lão Bạch thấy vậy nhanh mở miệng nói: “Cô Hứa, tôi gặp được cô rồi.”
“Tìm tôi?” Hứa Tình Thâm siết chặt cổ áo lông vũ. “Tìm tôi có việc sao?”
Lão Bạch nhìn Phó Kinh Sênh, sắc mặt có chút khó xử, nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Rất rõ ràng là muốn né tránh Phó Kinh Sênh, Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Không cần như vậy, anh nói thẳng đi.”
Lão Bạch hơi do dự, nhưng anh ấy biết mình cần tranh thủ thời gian, anh định đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn mời cô đi tới bệnh viện Tinh Cảng.”
“Tới bệnh viện làm gì?”
“Hôm qua Duệ Duệ đã xảy ra tai nạn xe, bị thương rất nặng tới giờ vẫn chưa hết nguy hiểm đến tính mạng.”
Trái tim Hứa Tình Thâm giật mình, vẻ mặt tập trung nghiêm túc nhìn về phía Lão Bạch.
“Tại sao lại như vậy?”
“Là ngoài ý muốn. Lúc tôi đến đây, thằng bé lại bị đưa vào phòng mổ, bác sĩ nói chỉ sợ…”
Môi Hứa Tình Thâm hơi trắng bệch, dù sao đó là một sinh mệnh, nhưng trong mắt cô vẫn còn khó hiểu.
“Nguồn lực y tế ở Tinh Cảng đều là tốt nhất, vì sao lại bảo tôi qua chứ? Tôi biết Tưởng Viễn Chu hiện tại nhất định rất khó chịu, nhưng…”
Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tiếp, cô biết Tưởng Viễn Chu chắc chắn sẽ đau lòng tới cực điểm, hai chân cô bị đóng đinh tại chỗ.
Lão Bạch lại nhìn về cô, nói: “Cô Hứa, Duệ Duệ là con ruột của cô.”
Hứa Tình Thâm bị những lời này của Lão Bạch bắt nghẹt.
Phó Kinh Sênh quét tầm mắt về phía Lão Bạch, thần sắc ủ dột, nhíu mày.
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm nghẹn ngào, khó tin nhìn về phía Lão Bạch. “Anh lặp lại lần nữa?”
“Tôi biết cô sẽ rất khó có thể chấp nhận, tôi với Tưởng tiên sinh cũng chỉ mới biết được. Năm đó sau khi cô sinh hạ Duệ Duệ, đứa bé đã bị tráo đi rồi, cho nên Duệ Duệ mới là con ruột của cô.”
Hứa Tình Thâm hơi lắc đầu: “Sao có thể?”
“Cô Hứa, đây là chính miệng ông chủ nói, năm đó bác sĩ ở bệnh viện hẳn là đều bị mua chuộc.”
Cánh tay cô rũ bên người, đầu ngón tay khẽ động.
“Đã đổi con tôi đi?”
“Phải. Cho nên chúng tôi đều đã biết cô đã mang thai con của Tưởng tiên sinh rồi bỏ đi…”
Vành mắt Hứa Tình Thâm bắt đầu đỏ lên. “Anh nói bậy!”
“Nếu cô Hứa thật sự không chịu được, có thể chính miệng hỏi Tưởng tiên sinh.”
Phó Kinh Sênh nhìn khuôn mặt Hứa Tình Thâm, thấy cô tái nhợt như tờ giấy, cả người lung lay sắp đổ. Anh tay đưa tay ôm lấy eo cô.
“Đừng nghe hắn nói bậy! Đi, chúng ta vào nhà!”
Hứa Tình Thâm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô không dám vào nhà. Tuy rằng cô cảm thấy chuyện này thực không thể tưởng tượng, nhưng lở như là thật thì sao?
Thật thì sao bây giờ?
“Cô Hứa, tôi không có khả năng lấy chuyện đứa bé ra gạt cô, hiện tại Tưởng tiên sinh đang ở bệnh viện như mất hồn rồi. Ngài ấy sợ cô biết chuyện rồi sẽ không chịu được, không cho tôi nói với cô. Nhưng tôi cảm thấy cô nên biết, nếu Duệ Duệ thật sự không…”
Hứa Tình Thâm nghe vậy sao còn có thể chịu được nữa. Trái tim hoàn toàn trống rỗng, Lão Bạch nói gì đó cô đều không nghe thấy.
“Cô Hứa!”
Vành mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng: “Vì sao bây giờ mới nói cho tôi biết? Nếu đã làm ra loại chuyện này! Vì sao bây giờ lại muốn nói cho tôi!” Cô gần như là gào thét lên: “Con tôi? Các người trả con lại cho tôi! Đem thằng bé khỏe mạnh mà trả lại cho tôi!”
Hứa Tình Thâm nói xong liền định ra ngoài, Phó Kinh Sênh nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ chặt cô lại.
“Hứa Tình Thâm, không được đi!”
“Không được! Đó là con em, là con em…” Hứa Tình Thâm điên rồi, muốn gạt phắt cả tay Phó Kinh Sênh ra.
“Bây giờ nó đang phải cấp cứu, em không muốn ngay cả nhìn mặt nó lần cuối cũng không được.”
“Nhưng em cũng đừng quên trong nhà còn có Lâm Lâm!”
“Phó Kinh Sênh!” Lão Bạch nghe vậy, giọng nói trở nên cứng rắn vô cùng.
“Chuyện này anh không có quyền can thiệp.”
“Tôi là chồng của Tình Thâm, tôi không có quyền can thiệp?” Sắc mặt người đàn ông u ám, vứt cây dù trong tay, ôm lấy bả cai Hứa Tình Thâm.
“Chúng ta vào nhà.”
“Không! Em muốn gặp con em!” Cảm xúc của Hứa Tình Thâm hoàn toàn sụp đổ, cô lạnh đến run người.
“Tưởng Đông Đình làm được chuyện đó, ông ta thật sự làm ra được. Con em nhất định bị đổi rồi.”
“Tình Thâm.” Đôi tay Phó Kinh Sênh nắm bả vai cô, nhấc cô tới trước mặt mình.
“Cho dù là như vậy, chuyện nhà họ Tưởng chẳng lẽ em còn muốn đi quản sao? Hiện tại chẳng lẽ em không hạnh phúc sao?”
“Không được, không thể mặc kệ con!”
Hứa Tình Thâm nói xong liền chạy ra cổng. Phó Kinh Sênh lạnh mặt túm cô trở về. Lão Bạch không vào được, chỉ có thể lo lắng.
Phó Kinh Sênh ôm bả vai Hứa Tình Thâm kéo cô vào nhà. Hứa Tình Thâm căn bản không có sức lực mà chống chọi anh ta. Lão Bạch đá cánh cổng.
“Phó Kinh Sênh, mời anh tôn trọng cô Hứa, anh thả cô ấy ra!”
Họ bước đi lộn xộn, vướng vít vào nhau về phía trước. Sắc mặt Phó Kinh Sênh càng ngày càng lạnh. Vào trong nhà rồi, nước mắt Hứa Tình Thâm đã rơi đầy mặt.
“Vì sao không cho em ra ngoài? Vì sao?”
“Tình Thâm, em đừng kích động…”
“Anh cũng nghe được rồi đó, nếu như nó không còn, em còn chưa nghe nó gọi em một tiếng mẹ mà.”
Phó Kinh Sênh thấy cô đã suy sụp, nói gì cũng không nghe vào. Đôi tay anh ta bao lấy mặt cô, đầu ngón tay lạnh băng vuốt ve gương mặt Hứa Tình Thâm.
“Nghe anh nói, Lâm Lâm mới là con ruột em, con em không bị đổi đi, con bé vẫn luôn bên cạnh em.”