Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 170: Chương 170: Nhẫn tâm không gặp(Cao trào)




Edit: Dế Mèn

♥♥♥

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:

Hồn phách Hứa Tình Thâm đã sớm bay ra ngoài, lúc này nghe Phó Kinh Sênh nói như vậy, cô ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt anh chằm chằm.

“Tin anh, anh không có gạt em.”

Cô hơi hé miệng: “Anh lặp lại lần nữa.”

“Con em không bị đổi đi, Lâm Lâm mới là con ruột em.”

Hứa Tình Thâm lạnh tới nỗi run lẩy bẩy. Phó Kinh Sênh ôm bả vai cô, dẫn cô tới sô pha. Cho cô ngồi an vị rồi, sau đó anh ta cầm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh phủ thêm cho cô.

“Đứa bé kia không có quan hệ với em, nhớ kỹ!”

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Anh an ủi em có phải không?”

“Không phải.” Phó Kinh Sênh hai tay lại vòng ôm chặt lấy cô. Hứa Tình Thâm né tránh lòng ngực anh ta. Bàn tay người đàn ông bàn tay vuốt ve vai cô.

 “Vì sao anh phải an ủi em? Anh coi Lâm Lâm là con gái chính vì con bé là con ruột em.”

Vành mắt Hứa Tình Thâm đỏ hoe, suy nghĩ một lúc vẫn không hiểu được gì.

 “Lão Bạch nói đứa trẻ đã bị tráo, anh lại nói không, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Phó Kinh Sênh ghém ghém lại tấm chăn cho kỹ, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Hứa Tình Thâm.

 “Tưởng Đông Đình đã muốn tráo con của em.”

“Hai năm trước khi em mang thai, ông ta đã tới tìm em, nói là để em không quanh quẩn Tưởng Viễn Chu nữa, đồng ý cho em đưa con đi, chỉ cần cả đời này đừng cho Tưởng Viễn Chu biết con là của anh ta.”

“Điều này phải mà.” Phó Kinh Sênh khoanh tay trước ngực. “Tưởng Đông Đình sao có thể từ bỏ cốt nhục nhà họ Tưởng?”

“Phải. Lúc ấy em cũng cảm thấy không thể nào nên lúc mang thai em cứ nơm nớp lo sợ, sợ có gì sơ xuất.”

Thấy cô còn run rẩy, Phó Kinh Sênh đứng dậy nói: “Anh rót cho em ly nước ấm.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm vội nắm cổ tay Phó Kinh Sênh kéo anh ta ngồi xuống lại cạnh mình. “Hiện tại em chỉ muốn biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Còn cả lúc sinh Lâm Lâm, em bị gây mê, có phải cũng là Tưởng Đông Đình cho người làm?”

Phó Kinh Sênh dựa người vào sô pha, “Phải, hẳn lúc ấy ông ta đã xem qua phim siêu âm B của em. Chính xác mà nói, lúc em mang thai, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm khống chế của ông ta, gồm những người em tiếp xúc, bệnh viện em tới, cho tới bác sĩ khám thai cho em. Ông ta lừa em rằng ông ta không cần đứa trẻ này. Trên thực tế, từ khi biết em mang thai, ông ta chưa bao giờ muốn từ bỏ con bé.”

Hứa Tình Thâm rúc cả người vào trong tấm chăn mỏng, “Cho nên, em khi ấy một mình, mà người bên cạnh em lại chỉ có đứa con trong bụng.”

Cô bỗng nhiên cảm thấy thật châm chọc, cô còn nhớ rõ người bác sĩ kiểm tra cho cô còn cười tủm tỉm dặn dò cô phải ăn gì, chú ý gì, chẳng lẽ một đám các cô ấy thật ra đều đang giấu tâm tư sẽ tráo đứa trẻ ư?

Nếu thật như vậy thì thật đáng sợ.

Bàn tay Phó Kinh Sênh rơi xuống đầu vai Hứa Tình Thâm. “Em không phải chỉ có một mình, em còn có anh.”

“Phải…” Hứa Tình Thâm tựa như nhớ ra điều gì. “Sau khi sinh Lâm Lâm, em đã cho con bé làm giám định, con bé là con em.”

“Phải.” Phó Kinh Sênh cười khẽ. “Cho nên, con bé là con em.”

“Nhưng nếu Tưởng Đông Đình đã hạ quyết tâm làm chuyện đó, vì sao cuối cùng lại đi tới kết quả này?” Hứa Tình Thâm không dám qua loa, loại chuyện này, một chút may mắn đều không thể có.

“Bởi vì…” Ngữ điệu Phó Kinh Sênh kéo dài, nghĩ về chuyện đã hơn một năm trước kia.



Bệnh viện.

Ngày mai đã mổ, đi cùng Hứa Tình Thâm vào bệnh viện chỉ có bảo mẫu. Hứa Tình Thâm bụng to, ngủ không được, một mình ngồi ở hành lang bệnh viện nhìn người ta đi ngang qua mình. Mặc dù trong ánh mắt có sự hâm mộ lộ ra nhưng cũng liền bị cô giấu đi rất kín. Cô không muốn về phòng bệnh bởi vì trong lòng cảm thấy sợ hãi, cũng vì vậy mới muốn đến chỗ có đông đông người.

Càng gần thời gian mổ, trong đầu lại càng miên man suy nghĩ. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu ngày mai trên giường mổ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con mình phải làm sao bây giờ?

Giao cho ba mẹ nuôi nấng sao? Hay là bị Tưởng Đông Đình mang về nhà họ Tưởng, từ nay về sau sẽ sống với Lăng Thời Ngâm?

Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tiếp, nhưng cô lại không khỏi tránh nghĩ tới Tưởng Viễn Chu.

Thời gian sinh nở của Lăng khi ngâm hẳn cũng không cách cô lắm; vậy, Tưởng Viễn Chu hiện tại nhất định đang ở cạnh cô ta đúng không?

Nghĩ vậy, Hứa Tình Thâm cảm giác bụng bị đạp một cái rất mạnh. Bàn tay cô dịu dàng vuốt ve hai cái, đứa trẻ được trấn an lại rất ngoan, cũng không hề quậy nữa.

Lúc này, cô rất mong có người có thể ở đây với cô, dù là Hứa Vượng, hoặc là Triệu Phương Hoa cũng được.

Phó Kinh Sênh tạm thời có tin tức của em gái nên phải đi xa nhà, mà tin này tới không sớm không muộn, vừa lúc Phó Kinh Sênh vắng mặt thì Hứa Tình Thâm mổ.

Phó Kinh Sênh thu thập hành lý xong xuôi liền xuất phát, có điều không ai ngờ, anh ta sau đó lại lặng lẽ trở lại.

Trong một khu nhà gần bệnh viện.

Chuông cửa reng reng vang vọng toàn bộ hành lang, bên trong truyền đến tiếng nói: “Tới đây, tới đây!”

Cửa được mở ra, người đàn ông đứng bên ngoài cười tủm tỉm nói: “Chủ nhiệm La ạ?”

“Phải, anh là?”

“Nghe nói ngày mai cô phải có một ca mổ.”

Trên tay chủ nhiệm La còn dính nước, trên mặt bà ta lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn người đàn ông.

 “Anh là người nhà cô ấy?”

“Xem như thế đi, có đôi lời tôi muốn vào nhà nói trực tiếp với chủ nhiệm La.”

Chủ nhiệm La hơi do dự, nhưng người đàn ông đã cất bước đi thẳng vào trong. Vào tới bên trong rồi, người đàn ông đi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhiệm La, định tráo con của Hứa Tình Thâm, tìm được rồi à?”

Chủ nhiệm La cả kinh biến sắc: “Anh có ý gì?”

“Chuyện bà sắp làm, tôi biết cả. Nhưng chuyện này vẫn xin chủ nhiệm La nghĩ hai lần trước khi làm, một khi truyền ra mà nói, tiền đồ của bà có thể bị huỷ hoại.”

“Tôi không rõ anh đang nói cái gì.”

Người đàn ông một tay cắm trong túi.

“Không rõ là tốt nhất. Nhưng ngày mai, khi đứa trẻ được sinh ra rồi, điều trước tiên Hứa Tình Thâm làm sẽ là cho đứa trẻ làm giám định huyết thống. Ca mổ là bà làm, nếu đến lúc đó kết quả giám định xảy ra vấn đề, chúng tôi sẽ làm ầm ĩ, đem chuyện này quậy thật dữ; khi ấy, bà chính là ăn không hết gói đem đi.”

Chủ nhiệm La vốn dĩ cho rằng chuyện này thiên y vô phùng, bà ta mặt mũi tái nhợt. người đàn ông tiếp tục nói: “Tôi chỉ là đang nhắc nhở bà. Ở Đông Thành, nhà họ Tưởng có thể cho bà một chỗ tốt, chúng tôi cũng có thể cho điều tương tự.”

Trái tim chủ nhiệm La rơi lộp độp, người đàn ông này đã lần tới được nội tình bên trong, lời anh ta nói hoàn toàn có căn cứ.

Chừng hơn nửa tiếng sau, người đàn ông mới từ trong khu nhà đi ra ngoài.

Hắn đánh xe rời đi, sau đó vào một khách sạn. Người đàn ông đi thang máy lên tầng cao nhất. Đi đến một phòng VIP, hắn mở cửa đi vào.

Một tấm bình phong rất lớn chắn tầm mắt người đàn ông, hắn xoay người đóng cửa lại, sau đó bước vài bước tới trước.

“Chuyện đều làm ổn cả ạ.”

Bên kia bình phong hiển nhiên còn có một người khác, một giọng nam từ bên trong truyền ra: “Tốt lắm.”

“Chuyện đứa trẻ, Tưởng Đông Đình đã toàn quyền ủy thác cho chủ nhiệm La. Chủ nhiệm La nói, vừa vặn hôm qua tìm được một bé trai sơ sinh do một người phụ nữ làm công ở chỗ khác tới sinh trong toilet bệnh viện. Chuyện đó chủ nhiệm La dìm kỹ, không cho bao nhiêu người biết, cũng không đưa đứa trẻ đi, vừa hay nhóm máu cũng phù hợp.”

Phó Kinh Sênh lạnh lùng cười nói: “Thật là cái gì cũng đã suy xét chu toàn, có tiền có thể sai quỷ khiến ma.”

Hứa Tình Thâm không quyền không thế nên chỉ có thể mặc người xâu xé, ngay cả đứa con ruột thịt của mình cũng thiếu chút nữa không giữ nổi.

Người đàn ông còn đem một vài chi tiết mình biết nói cho Phó Kinh Sênh: “Ngoài ra, tôi cũng đã dựa theo lời ngài phân phó. Chủ nhiệm La nói, Tưởng Đông Đình ở bên kia cũng không biết bé sơ sinh nam kia trông như thế nào, cho nên, đến lúc đó sẽ ôm thẳng cho ông ta là xong. Chỉ cần chuyện này đừng liên lụy đến bà ta, không kinh động đến trên kia…”

“Cậu làm tốt lắm, lát nữa tôi trực tiếp gửi tiền vào tài khoản của cậu.”

“Cám ơn ạ. Tôi đây cáo từ.”

Phó Kinh Sênh ẩn sau bức bình phong, nghe tiếng bước chân của người đàn ông đi ra ngoài, anh ta đứng dậy đi tới bên cửa sổ, anh ta đã ở tại phòng này mấy đêm.

Thân người cao dài của anh ta dựa nghiêng vào vách tường. Anh ta không làm được gì cho Hứa Tình Thâm, nhưng anh ta ít nhất có thể giúp cô giữ lại con bên mình, đây hẳn cũng là chuyện Hứa Tình Thâm hy vọng xa vời nhất. Người phụ nữ này sống vất vả như vậy, anh ta không thể nhìn những cực khổ như vậy lại rơi xuống trên người cô.

Hôm sau.

Hứa Tình Thâm mổ xong được đẩy về phòng bệnh. Hết thuốc mê, khi cô tỉnh lại liền cảm thấy người thật sự không thoải mái.

Phó Kinh Sênh vì sợ sơ sót sẽ làm bại lộ, nên bảo chủ nhiệm La vẫn nên gây mê toàn phần cho Hứa Tình Thâm. Bảo mẫu kéo chiếc giường nhỏ của Lâm Lâm tới cạnh Hứa Tình Thâm.

Cô nhìn con gái, cảm thấy mừng vui cực kỳ.

“Chẳng trách trước đó bụng cô lại lớn vậy, hóa ra cô nhóc này sinh ra nặng tới 4kg6 lận.”

“Vậy ư?” Hứa Tình Thâm cũng giật mình không ít. “Nặng vậy à?”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi cong, tầm mắt rơi xuống chiếc giường nhỏ. Ỳ cười nơi khóe miệng cô dần dần thu về sau khi nhìn con gái. Nhìn con lại không thấy béo như vậy, có lẽ là giống Tưởng Viễn Chu, chân dài tay dài.

Hứa Tình Thâm nghe Phó Kinh Sênh nói xong, ngồi ngơ ngác ở sô pha.

Người đàn ông làm cô nhìn về phía mình. “Em nghĩ lại xem, chẳng lẽ Lâm Lâm lớn lên không giống em sao? Mắt con, lông mày con, đường nét khuôn mặt con, chẳng lẽ không giống em sao?”

Đôi tay Hứa Tình Thâm vươn ra khỏi tấm chăn mỏng, cô ôm mặt, gắng hết sức muốn mình bình tĩnh lại. Bất luận là ai, nếu đột nhiên nghe được Lão Bạch nói như vậy, lại có thể không hoảng hốt sao?

“Sự thật mà người khác nghĩ là anh tạo ra. Tưởng Đông Đình đến giờ vẫn nghĩ đứa bé kia là của em. Càng là lúc này, em càng phải bình tĩnh lại.”

Hứa Tình Thâm ngồi ở đó. Phó Kinh Sênh vẫn luôn là người cô có thể tin tưởng, cho nên, nghe anh ta giải thích như vậy, cả cơ thể cô đã không còn cứng đờ như vừa rồi.

Nghĩ tới chuyện mấu chốt, cô ngẩng mắt lên, sốt ruột mà nhìn về phía Phó Kinh Sênh.

“Đứa bé kia được mang đi là cho Lăng Thời Ngâm đúng không?”

“Phải.”

Cổ họng Hứa Tình Thâm nuốt nhẹ, bầu không khí căng thẳng như trước từ bốn phía ép tới.

 “Tưởng Đông Đình nói với Tưởng Viễn Chu đó là con của anh ta và Lăng Thời Ngâm, anh ta tin sao?”

“Đối phó với chủ nhiệm La không khó, nhưng muốn giấu diếm được Tưởng Viễn Chu lại là bước khó giải quyết nhất và nguy hiểm nhất một bước.trong toàn bộ chuyện này.”

Hứa Tình Thâm cũng biết tâm tư của Tưởng Viễn Chu. “Cho nên, Duệ Duệ chắc chắn cũng đã được là giám định huyết thống.”

“Phải. Hơn nữa em phải biết rằng, nếu Tưởng Viễn Chu nhận đứa bé này, nhất định anh ta sẽ không để người ngoài đi làm giám định; cho nên, chiêu mua chuộc gần như là không thể thực hiện được.” Phó Kinh Sênh xoay người, vắt chân dài lên.

“Nhưng cũng coi như anh khá may mắn, anh đã xâm nhập vào máy tính của Tưởng Viễn Chu.”

Biểu tình trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm giật giật: “Cái gì?”

“Tưởng Viễn Chu đã dùng máy tính để liên hệ với bên làm giám định. Ngoài ra, anh ta làm điều này cũng vì suy xét cho đứa trẻ. Dù thằng bé là Lăng Thòi Ngâm ‘sinh ra’, nhưng chung quy nó vẫn có khả năng là cốt nhục của nhà họ Tưởng. Nếu còn chưa bước vào cửa nhà đã bị nghi ngờ thận phận, chuyện này nếu bị truyền ra cũng sẽ là một loại thương tổn cho đứa trẻ.”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phó Kinh Sênh, thấy khi anh ta nói những lời này, cơ thịt ở khóe miệng anh ta động đậy.

 “Cho nên anh mới biết đơn vị nào làm giám định, khi một nhóm chuẩn bị làm giám định, chuyện sẽ dễ hơn nhiều.”

Phó Kinh Sênh nói đến đây thì chuyển tầm mắt sang người phụ nữ bên cạnh.

“Hứa Tình Thâm, em cũng phải đa tạ trời cao phù hộ đi. Vì tính bảo mật, người phụ trách làm giám định và người ra báo cáo kết quả là những người khác nhau. Hơn nữa Tưởng Viễn Chu cũng không có ký tên, tờ kết quả được mã hóa đặc biệt, được trả về cho anh ta trước tiên. Lúc ấy anh cũng không chắc chắn 100%. Anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu chuyện này lộ tẩy, Tưởng Đông Đình nhất định sẽ quay lại tìm em, cả việc chuyển nhà anh cũng đã suy xét.”

Những chuyện này nói xong, đối với Hứa Tình Thâm mà nói, trước hết đã khiến tim cô trấn định lại. Cô cũng biết Phó Kinh Sênh có bản lĩnh đó, nếu không, hiện tại cô không thể nào đã là người kết hôn, ngày tháng năm sinh của Lâm Lâm cũng được dời sang ba tháng sau một cách thuận lợi.

“Nhưng Tưởng Viễn Chu đâu có ký tên, lỡ gặp trúng người nào cũng có tình huống giống vậy thì sao? Làm sao anh có thể cam đoan cái mà anh sửa là cái của Tưởng Viễn Chu?”

“Phải, cho nên đề phòng lỡ như, anh đã sửa lại cả đống kết quả ấy, toàn bộ đều đổi thành kết quả giống nhau.”

Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm trợn lên, sắc mặt Phó Kinh Sênh rất thản nhiên.

 “Loại giám định này, đối với mấy đứa trẻ mà nói, chính bọn trẻ phải chịu tổn thương nhiều nhất, có khi một khắc trước, ba mẹ còn nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, giây tiếp theo lại bởi vì một tờ giấy mỏng manh, cuộc sống của chúng đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.”

Hứa Tình Thâm vẫn còn hơi mất hồn.

“Nói cách khác, Duệ Duệ chính là đứa trẻ bị bỏ rơi, mà hiện tại Tưởng Viễn Chu cho rằng đó là con của em và anh ta.”

“Phải.”

Phó Kinh Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lại nghiêm túc. Lão Bạch đứng bên ngoài vẫn chưa đi, cây dù trong tay đã phủ trắng hết.

Người đàn ông xoay vai Hứa Tình Thâm lại.

“Hiện tại không có thời gian để vui mừng. Hứa Tình Thâm, anh hỏi em một chuyện, em thành thật mà nói cho anh biết.”

“Chuyện gì cơ?”

“Em tính bắt đầu lại cùng Tưởng Viễn Chu sao?”

Hứa Tình Thâm nhìn vào đôi mắt người đàn ông. “Tại sao anh lại hỏi như vậy? Em và anh ta đã kết thúc, nếu hai năm trước đã không có khả năng thì hiện tại vẫn như vậy thôi.”

Nghe cô trả lời như vậy, vẻ mặt Phó Kinh Sênh khẽ buông lỏng.

 “Vậy bây giờ em phải lựa chọn.”

“Lựa… lưa chọn gì cơ?”

“Nếu hai người bọn em đã không có khả năng, vậy thì bắt đầu từ bây giờ Duệ Duệ chính là con của em! Hơn nữa, em nhất định phải tuyệt tình, có lẽ chỉ có thông qua lúc này đây mới có thể chặt đứt hoàn toàn những chuyện trước kia!”

Đôi môi củ ấu Hứa Tình Thâm hơi hé: “Ý anh là gì?”

“Nếu em đem chân tướng nói với Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình cũng sẽ biết đầu tiên. Đến lúc đó, em còn có thể giữ Lâm Lâm lại bên người sao?”

Lông mi cô run rẩy. Phó Kinh Sênh nắm bả vai cô, muốn cho một chút trấn an, nhưng anh ta nhất định phải nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này với cô.

 “Em muốn cắt đứt sạch sẽ với Tưởng Viễn Chu, nhưng bởi vì Lâm Lâm nên giữa hai người chỉ biết dây dưa không rõ. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, đứa bé kia đã xảy ra chuyện, nếu trái tim em lạnh lùng rồi nói…”

Hứa Tình Thâm là người thông minh, cho nên một chút cũng đã hiểu.

Hoặc đau dài chi bằng đau ngắn, mà người đau nhiều cũng chỉ có Tưởng Viễn Chu.

Hoặc là…

Từ nay về sau sẽ không có ngày nào thái bình. Tưởng Viễn Chu nếu biết chuyện của Lâm Lâm, anh sẽ không buông tay. Tưởng Đông Đình lại càng thế nữa. Tưởng Viễn Chu nhất định một lòng muốn kéo cô về cạnh mình. Còn Tưởng Đông Đình thì sao, lại khăng khăng muốn đẩy cô đi. Đến lúc đó, một đống người sẽ bị liên lụy vào. Hứa Tình Thâm khó chịu mà nhắm mắt lại, không bao lâu, lỗ tai lại truyền đến tiếng cười của Lâm Lâm.

Phó Lưu Âm bế Lâm Lâm xuống lầu.

 “Chị dâu, em đi ngang qua phòng anh chị, nghe Lâm Lâm gọi mẹ, nên em mặc quần áo cho con bé rồi bế xuống đây.”

Hứa Tình Thâm xoay đầu lại. Phó Lưu Âm để Lâm Lâm xuống đất, con bé đã có thể đi vững rồi. Lâm Lâm bước chậm tới trước mặt Hứa Tình Thâm, bổ nhào tới ôm lấy chân cô.

 “Mẹ!”

Trái tim Hứa Tình Thâm mềm nhũn, tay bế con bé vào lòng. “Bảo bối của mẹ!”

Lâm Lâm chuyển mình, lại muốn trèo xuống, Hứa Tình Thâm vội nói: “Cho mẹ ôm một chút nào!”

“Nha nha____ ” Miệng Lâm Lâm kêu mấy tiếng không chịu. Món đồ chơi mua hôm qua đang để trên sô pha, con bé bị bên đó hấp dẫn.

Hứa Tình Thâm hôn hôn khuôn mặt nhỏ của con bé, lại như hôn thế nào cũng không đủ. Phó Kinh Sênh cười, bế đứa bé đặt xuống đất.

“Được rồi, sau này còn rất nhiều cơ hội.”

Đúng vậy, sau này còn rất nhiều cơ hội.

Trong lòng Hứa Tình Thâm mặc niệm, cùng lúc đó, cũng có một ý nghĩ cứng cỏi nảy sinh trong lòng cô.

Lão Bạch còn chưa đi về. Hứa Tình Thâm cầm tấm chăn mỏng rớt trên sàn, khoác lên vai.

 “Em ra ngoài xem.”

“Muốn anh đi cùng không?”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm nói xong, đứng dậy đi tới cửa.

Cô cũng cầm cây dù màu đen đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm đi giày cổ thấp, mấy dấu chân hỗn độn xuất hiện trong mặt. Cô thở sâu, không khí lạnh lẽo không thôi. Cô nhấc chân phải như được rót đầy chì mà tiến về trước.

Lão Bạch cố chấp đứng đó, nhìn thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm đi ra, trong đôi mắt tối tăm cuối cùng cũng có màu sáng.

Từ xa, Hứa Tình Thâm nghe thấy Lão Bạch gọi cô: “Cô Hứa! Cô Hứa!”

Cô mắt điếc tai ngơ, cúi đầu nhìn mặt đất chất đầy tuyết trắng. Sắc thái đơn điệu, nhợt nhạt ấy đâm vào mắt làm cô đau, không hiểu sao lại chảy ra nước mắt. Gió lạnh sắc bén tấp tới. Thật ra gió không lớn, nhưng quất vào mặt lại rất đau.

Hứa Tình Thâm đi tới cổng. Lão Bạch đi tới lui trước cổng. Bọn họ vẫn ăn mặc đơn bạc, đứng lâu như vậy đều sắp đông cứng.

“Cô Hứa, cuối cùng cô cũng ra.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, thần sắc lạnh băng.

Lão Bạch khẽ hỏi: “Cô Hứa, có thể đi được rồi chứ?”

“Thằng bé… Duệ Duệ, bị thương thế nào?”

“Bị thương rất nghiêm trọng.”

Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt Lão Bạch. Anh ấy nôn nóng như vậy, Tưởng Viễn Chu nhất định cũng sắp điên rồi phải không? Nói không chừng, lúc này anh cũng đã sắp chịu không nổi nữa rồi. Bàn tay Hứa Tình Thâm rũ bên người nắm chặt lại.

 “Anh về đi.”

“Cô Hứa?”

“Tôi sẽ không tới đó.”

Hứa Tình Thâm nói lời như vậy, thật sự vượt xa những gì Lão Bạch đã đoán.

 “Có phải Phó Kinh Sênh không đồng ý?”

“Không liên quan tới anh ấy. Chuyện của tôi, tự tôi quyết định.”

Lão Bạch dâng đầy vẻ khó hiểu: “Vậy vì sao cô không đi?”

Khẩu khí của Hứa Tình Thâm ương ngạnh không ít, hỏi lại anh ấy: “Vậy anh nói, sao tôi phải đi?”

“Duệ Duệ là…”

“Là con tôi phải không?” Hứa Tình Thâm ngắt lời Lão Bạch. Ban đầu cô còn tính bình tĩnh, khuôn mặt chợt gợn sóng lớn.

 “Nếu không phải thằng bé bị tai nạn xe thì tôi có được biết không? Lúc Tưởng Đông Đình tráo nó đi có định cho tôi biết không? Hiện giờ thằng bé sống chết chưa biết, các người lại tới nói với tôi nó mới là con tôi!”

Hứa Tình Thâm ngập đầy bi phẫn và ủ khuất, không có chỗ phát tiết. Tay cô cầm cây dù mà run run.

 “Các người bảo tôi tới, để tôi tận mắt nhìn thấy con tôi đang cấp cứu phải không? Thậm chí hơn thế nữa, tôi còn có thể phải nhìn thằng bé ra đi. Tôi hỏi anh, Tưởng Viễn Chu rột cuộc có ý gì vậy?”

“Cô Hứa, cô hiểu lầm. Chuyện tôi tới tìm cô, Tưởng tiên sinh căn bản không biết…”

Hứa Tình Thâm hoàn toàn nghe không vào những lời này.

 “Lúc tôi mang thai, bị đuổi đi, lúc tôi không có nhà để về, anh ta ở đâu? Lúc tôi một thân một mình bụng to gian nan để sinh tồn, anh ta ở đâu? Tự tôi phải ký giấy đồng ý mổ, lúc tôi được người ta đưa lên bàn mổ, anh ta thì ở đâu? Khi tôi cần anh ta, anh ta đều không có mặt. Không những thế, Tưởng Đông Đình còn cướp mất người thân nhất của tôi. Tôi nói thật với anh đi, tôi hận Tưởng Viễn Chu, tôi cũng hận Tưởng Đông Đình, hai người ấy là những người tôi đời này đều không muốn gặp lại!”

“Nhưng bất luận thế nào Duệ Duệ vẫn là con ruột cô.”

Đôi mắt Hứa Tình Thâm chua xót, nước mắt lướt qua khuôn mặt chảy xuống. Cả khuôn mặt lộ ra ngoài giữa thời tiết như vậy, ngay cả nước mắt chảy xuống cũng lạnh băng.

“Không! Tôi chỉ có con gái là Lâm Lâm. Con bé vẫn bình an mà ở cạnh tôi như thế, tôi không cần nhận một đứa bé sinh mệnh đang bị đe dọa!”

“Cô Hứa?” Lão Bạch khó tin tiến tới. “Cô bình tĩnh một chút!”

“Đừng ép tôi!” Hứa Tình Thâm gầm lên: “Bây giờ nói cho tôi biết Duệ Duệ là ta con tôi, sau đó còn muốn tôi chấp nhận những thống khổ khi mất thằng bé, sau nữa thì sao? Tôi còn phải chấp nhận dự thật là đứa con gái tôi nuôi dưỡng hơn một năm nay hóa ra không phải con ruột, phải không? Các người có nghĩ tôi chấp nhận được không?”

Lão Bạch biết, hiện thực có đôi khi tàn khốc, nhưng cho dù là vậy, chẳng lẽ vẫn trốn tránh được sao?

Hứa Tình Thâm đau đớn không phải là giả vờ. Lệ cô rơi đầy mặt, dù trong tay rớt xuống đất, bông tuyết rào rạt xuống, rơi xuống trên đầu, trên vai cô.

“Lão Bạch, anh về nói với Tưởng Viễn Chu, tôi chỉ có một đứa con gái, tôi không có con trai.”

Yết hầu của Lão Bạch khẽ cuộn, thế nhưng tầm mắt cũng đã hơi mơ hồ. Hứa Tình Thâm khuôn mặt ngập bi thương, cô khóc hỏi: “Nếu anh không nói chuyện này cho tôi biết, không phải tốt hơn sao?”

“…”

“Vì sao nhất định phải để tôi biết?”

Đầu ngón tay Lão Bạch giật giật, chẳng lẽ thật sự mình đã sai sao? Giọng nói anh ấy mang theo một chút khàn khàn: “Thật sự hôm qua tôi đã muốn đi tìm cô, nhưng Tưởng tiên sinh không cho, ngài ấy nói lỡ như Duệ Duệ không gượng nổi… chuyện này không cần phải nói cho cô. Ngài ấy không hy vọng cô mới nhận lại con, chớp mắt đã lại mất thằng bé.”

Hứa Tình Thâm nghe thế, trái tim bị một dao chém mạnh, loại đau đớn này không có cách nào hình dung. Hai vai cô bắt đầu run dữ dội, nhưng cô không còn cách khác, cô chỉ có thể khiến anh đau hơn. Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi, hơi ngẩng cằm lên, nơi xa đều là tuyết trắng xóa, phảng phất trong tầm mắt không còn màu sắc nào khác.

“Lão Bạch, mặc kệ Duệ Duệ có thể thoát hiểm không cũng đừng đến tìm tôi nữa, tôi không có đứa con trai này.”

Lão Bạch nghe mà cũng có thể cảm giác được tim như bị dao cứa.

 “Cô Hứa, sao tim cô có thể độc ác như vậy?”

“Ác sao? Lúc trước đổi con tôi đi đi chẳng lẽ không gọi là ác?”

“Nhưng chuyện này không quan hệ tới Tưởng tiên sinh mà!”

Hứa Tình Thâm khóe miệng vẽ nét cong cong, cười lạnh, nói: “Chính bởi vì thằng bé là con của Tưởng Viễn Chu nên mới bị tráo đổi. Tưởng Viễn Chu chính là tên đầu sỏ gây tội, khoản nợ này tôi nhất định sẽ tính trên đầu anh ta.”

Lão Bạch mấp máy môi: “Tưởng tiên sinh hiện tại cũng đã như vậy… Cô nếu còn muốn tìm ngài ấy tính sổ, cô thấy ngài ấy còn có thể chống đỡ được sao?”

“Anh ta không chống đỡ được là chuyện của anh ta.” Hứa Tình Thâm cao giọng, có vậy mới có thể cho mình sức lực mà nói tiếp: “Lúc tôi không chống đỡ được cũng phải dựa vào chính mình. Đừng nói lòng tôi ác, những cực khổ tôi chịu đều đã qua đi, đừng lại dồn gánh nặng nào về phía tôi, tôi thật sự nhận không nổi!”

“Nhưng… Cô thật sự cả nhìn mặt một lần cũng không chịu sao?”

Lão Bạch từ đầu đến cuối đều không cho rằng Hứa Tình Thâm có thể tàn nhẫn tới mức đó.

“Cô đi xem Duệ Duệ đi, hơn nữa, lúc này Tưởng tiên sinh cần cô nhất.”

Hứa Tình Thâm lùi lại, tuyết đã chui vào trong cổ áo cô, lạnh buốt.

“Tôi nói tôi không có đứa con trai này, mặc kệ tốt xấu ra sao, tôi cũng sẽ không nhận nó!”

Lão Bạch yên lặng nhìn Hứa Tình Thâm. Anh ấy ít nhiều cũng có chút hiểu biết về cô. Anh ấy chỉ là không ngờ tới Hứa Tình Thâm có thể tuyệt tình như vậy, tuyệt tình đến nỗi khiến lòng người ta nguội lạnh. Lão Bạch hạ dù xuống, cánh tay hơi rẩy rẩy mấy cái, tuyết đọng trên dù rơi xuống.

Anh ấy xoay người đi tới chiếc xe kia. Tài xế xuống xe cầm nhận dù từ tay anh ấy. Hứa Tình Thâm nhìn xe từ từ chạy đi.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Phó Kinh Sênh đem dù che trên đầu Hứa Tình Thâm.

 “Đi, chúng ta vào nhà nào!”

Bàn tay Hứa Tình Thâm đáp xuống trên mặt, cô không muốn bị ai thấy mình khóc, nhưng cô thật sự không nhịn được.



Sau khi xe về tới bệnh viện, Lão Bạch vẫn ngồi trong xe vẫn động đậy, tài xế nhìn anh.

 “Cũng không biết bên Tưởng tiên sinh thế nào rồi.”

Lão Bạch khẽ lắc đầu, phủi phủi vai, sau đó đẩy cửa xe đi xuống. Vào thang máy, sau đó lại đi ra thang máy, Lão Bạch bước tới hành lang, thấy Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Qua bao lâu như vậy có vẻ như anh không làm gì cả, hai tay chống trán, giống hệt lúc họ vừa mới đi.

Lão Bạch nhấc bước chân đi về phía trước, cảm thấy mỗi một bước đều như đang đạp lên dao nhọn. Đi tới cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nhắm mắt lại.

Tưởng Viễn Chu đoán được, Lão Bạch nhất định là đi tìm Hứa Tình Thâm. Lão Bạch cúi đầu nhìn về phía anh, lại không biết nên mở miệng thế nào. Tầm mắt anh ấy nhìn sang cánh cửa phòng cấp cứu, màu đỏ chói mắt của bóng đèn vẫn còn phát sáng.

Tưởng Viễn Chu chờ Lão Bạch mở miệng, nhưng anh đột nhiên như bị câm, không thốt một tiếng. Thời gian cứ như vậy, từng giây từng phút khó khăn trôi qua.

Tầm mắt người đàn ông rơi xuống trên đôi giày của Lão Bạch, gấu quần ở đó đã bị ướt, hẳn là đã đứng ở Bảo Lệ Cư Thượng rất lâu. Nếu anh ấy đã đi tìm người, vậy Hứa Tình Thâm đâu?

Nếu Hứa Tình Thâm biết được chuyện của Duệ Duệ, cô không thể nào không xuất hiện.

Tưởng Viễn Chu lấy tay xuống, nâng tầm mắt lên nhìn về phía Lão Bạch.

“Lão Bạch, vừa rồi cậu đi đâu?”

Anh biết rõ nhưng vẫn hỏi, Lão Bạch cũng chỉ có thể thành thật đáp lại: “Tôi đi tìm cô Hứa.”

“Gặp cô ấy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.