Sắc Nước Hương Trời

Chương 72: Chương 72




Hàn Chính Xương là một anh hùng mà cả Quách Bá Ngôn lẫn Quách Kiêu cùng thưởng thức, dáng vẻ đường đường một thân hiên ngang khí khái hào hùng, quanh năm theo cha đóng giữ biên cương, hôm nay cưới một khuê tú kinh thành như hoa như ngọc, đương nhiên sẽ rất yêu thích. Hàn Chính Xương đối đãi Đình Phương vô cùng tốt, ngày lại mặt liền nhìn ra được, Đình Phương xuống xe ngựa, đều là Hàn Chính Xương giống như nha hoàn ân cần đỡ xuống.

Trai tài gái sắc, tiếc nuối duy nhất là sau thành thân nửa tháng, Đình Phương phải theo Hàn Chính Xương đi biên cương.

Vào ngày vợ chồng son rời kinh, Tống Gia Ninh và các huynh muội Quách gia khác cùng ra khỏi thành đưa tiễn. Quách Kiêu, đôi song sinh khá tốt, Tống Gia Ninh và Lan Phương, Vân Phương đều khóc đỏ mắt, ôm Đình Phương tỷ tỷ dịu dàng nhất không nỡ buông tay, cuối cùng vẫn là Quách Kiêu kéo ra, sau đó Hàn Chính Xương đỡ Đình Phương đang khóc nấc lên xe.

Xe ngựa càng chạy càng xa, Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn theo, nước mắt lại rơi xuống. Trong những người ở Quốc Công Phủ, nàng kính trọng nhất chính là Thái phu nhân, thích nhất chính là Đình Phương tỷ tỷ. Kiếp trước nàng phúc mỏng, một người lẻ loi hiu quạnh, đời này nàng có mẫu thân, còn nhiều thêm một tỷ tỷ tốt, không phải là tỷ muội ruột nhưng lại thân hơn hẳn tỷ muội ruột.

“Về thôi.” Có người nói ở bên tai nàng, còn vỗ nhẹ vai nàng.

Tống Gia Ninh quay đầu, nhìn thấy Quách Kiêu, hắn nói lời an ủi nàng, đôi mắt còn đang nhìn theo hướng Đình Phương rời đi. Nhìn qua thì thấy Lan Phương, Vân Phương đã đi đến xe ngựa, Tống Gia Ninh gật gật đầu, lau lau đôi mắt, mất mát đi về hướng xe ngựa. Đến trước xe, một chân dẫm lên ghế gỗ, vừa muốn cầm váy, thì tay phải đột nhiên bị người nắm lấy, lòng bàn tay này ấm áp, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Thân thể Tống Gia Ninh lập tức cứng ngắc lại vài phần, nhưng nàng biết rõ Quách Kiêu chỉ là đơn thuần đỡ nàng một chút, nên cái gì cũng không nói, vẻ mặt tự nhiên leo lên. Quách Kiêu kịp thời buông tay ra, nhìn Tống Gia Ninh tiến vào thùng xe ngồi xong, hắn đi đến một bên, trở mình lên ngựa, trong lòng là muội muội, nhưng bàn tay vẫn còn sót lại hơi ấm của bàn tay kế muội, bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương.

Mấy huynh muội trở về phủ Quốc công, lúc xuống xe Lan Phương tiện tay giúp đỡ Tống Gia Ninh một chút, Tống Gia Ninh liền quên mất đụng chạm ngắn ngủi với Quách Kiêu. Cơm tối huynh muội đều đi bồi Thái phu nhân, Thái phu nhân nhớ cháu gái lớn mình tự tay nuôi lớn, cơ hồ không nhúc nhích chiếc đũa, hai ngày kế tiếp cũng không có tâm trạng ăn cơm, cả người tinh thần cũng không tốt.

Lâm thị đau lòng bà bà, bảo Quách Bá Ngôn nghĩ biện pháp, vì vậy ngày hôm sau, Quách Bá Ngôn hồi phủ, dẫn theo một vị thái y...

Thái phu nhân đây là nhớ cháu gái, không phải thái y có thể trị tốt, nhưng thái y đề nghị Thái phu nhân nên đến nơi tốt nghỉ mát tĩnh dưỡng một thời gian. Hiện giờ kinh thành nóng nực khó chịu, Thái phu nhân ở nơi mát mẻ, thân thể thư thái, tâm tình tự nhiên sẽ chậm rãi tốt lên. Quách Bá Ngôn cảm thấy biện pháp này không tệ, hỏi Thái phu nhân có nguyện ý đi ra ngoài không, Thái phu nhân ngó ngó Sướng Tâm Viện của mình, khắp nơi đều là bóng dáng của cháu gái lớn, liền gật đầu đáp ứng.

Quách gia có điền trang nghỉ mát, ở chân núi Thanh Tuyền Phong, trong núi nước suối trải rộng, không ít quan lại quyền quý cũng xây sơn trang trên núi.

Quách Bá Ngôn bảo Vân Phương, Tống Gia Ninh hai đứa cháu gái chưa đính hôn đi cùng Thái phu nhân, chỉ có nữ quyến không được đi, lại để cho đôi song sinh đồng hành. Đôi song sinh nghe xong liền vui vẻ, tổ mẫu nghỉ mát bao lâu, bọn họ có thể không cần đọc sách luyện võ bấy lâu, kết quả khóe miệng hai anh em còn chưa có toét ra, Quách Bá Ngôn lại nói, bảo Văn, Vũ tiên sinh cùng đi.

Quách Phù, Quách Thứ nhất thời không cười được, Tống Gia Ninh cúi đầu cười trộm, Thái phu nhân nhìn hai tôn tử giống nhau như đúc, rốt cuộc không có nhớ cháu gái lớn lấy chồng ở xa như vậy nữa.

Chọn xong thời gian ra cửa, Quách Bá Ngôn tự mình hộ tống mẫu thân đi Thanh Tuyền Phong, Thái phu nhân mang theo hai cháu gái thu xếp ổn thoả, Quách Bá Ngôn dẫn Quách Phù Quách Thứ tuần tra điền trang, an bài hộ viện, ban ngày, buổi tối thay phiên công việc, cần phải cam đoan đám người Thái phu nhân chu toàn. Nhưng đây là nhà của Vệ Quốc Công gia, kẻ trộm nào dám chạy đến đoạt thức ăn trước miệng cọp?

Quách Bá Ngôn tự tin mà hồi kinh, Tống Gia Ninh đi theo Thái phu nhân, an tâm ở bên cạnh bà.

Một đoàn người tới thật trùng hợp, quản sự điền trang nuôi một con chó vàng mới sanh xong một ổ chó con, gần hai tháng rồi, cũng tặng hết cho người ta, chỉ chừa lại hai con, một đen một vàng, đúng là thời điểm khiến người yêu thích. Vân Phương là tiểu thư khuê các sinh ra ở kinh thành, chướng mắt loại chó nhỏ này, Tống Gia Ninh lại cực kỳ thích, quản sự nịnh nọt chủ tử, muốn tặng hết hai con chó con cho Tứ cô nương.

Chó đen nhỏ hung dữ, Tống Gia Ninh không muốn, chỉ giữ lại con chó vàng nhỏ thích thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay nàng, ôm vào trong phòng mình nuôi, còn đặt cho cái tên, gọi chíp bông, một ngày hơn nửa thời gian đều ở trong sân trêu chọc con chó. Trêu chọc con chó mệt, Tống Gia Ninh hoặc là cùng Thái phu nhân đi bộ vòng vòng, hoặc là cùng Thái phu nhân nghe nữ tiên sinh kể chuyện, hoặc là cùng Vân Phương cười hì hì chạy tới nhìn đôi song sinh luyện công, cuộc sống trôi qua rất vui sướng.

Mỗi khi gặp tuần được nghỉ, Quách Bá Ngôn sẽ mang theo Lâm thị, Mậu Ca Nhi tới thăm Thái phu nhân, nghỉ hết buổi trưa thì rời đi, thấy Thái phu nhân khí sắc dần dần chuyển biến tốt đẹp, Quách Bá Ngôn rốt cuộc cũng yên tâm.

Bất tri bất giác nửa tháng trôi qua, buổi chiều mười chín ngày hôm đó, Tống Gia Ninh, Vân Phương đang chơi bài dưới bóng cây cùng Thái phu nhân, bên ngoài điền trang bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng vó ngựa đát đát. Thái phu nhân ngó ngó tường viện, cười nói: “Chắc là đại ca các con đến.” Con trưởng thỉnh thoảng có việc không thể tới đây, nhưng trưởng tôn mỗi lần đều không quên, hơn nữa còn đến từ tối hôm trước tuần được nghỉ, nên có thể ở lại một đêm.

Thái phu nhân nói xong, thời gian không đến một chén trà, thân ảnh cao lớn của Quách Kiêu liền xuất hiện ở hậu viện điền trang, trên người mặc quan phục Đô Đầu Mã Quân, hiển nhiên là trực tiếp từ quân doanh tới. Nhưng Tống Gia Ninh nhìn thấy trước nhất lại là dưa da xanh mùa hạ Quách Kiêu mang theo trong tay, vừa tròn vừa dài, so với hai đầu người còn lớn hơn.

“Đại ca lấy ở đâu đó?” Vân Phương kinh ngạc nhảy dựng lên, mới lạ chạy tới nhìn.

Quách Kiêu vừa đi sang phía này vừa nói: “Hôm qua cậu phái người đưa đến phủ, mẫu thân không cho động vào, bảo ta mang đến hiếu kính tổ mẫu.”

Tống Gia Ninh nở nụ cười, biết rõ cậu trong miệng Quách Kiêu là chỉ Lâm Chính Đạo cậu của nàng, cậu là phú thương, thường xuyên có thể có được những vật hiếm lạ.

“Mẫu thân con thiệt là, bên chúng ta không phải là không có, dưa lớn như vậy, Mậu Ca Nhi khẳng định thèm ăn lắm?” Tưởng tượng dáng vẻ đứa cháu út vây quanh dưa chảy nước miếng, Thái phu nhân bỗng nhiên muốn hồi phủ.

Hai nha hoàn nhận dưa, rửa sạch cắt thành miếng, xếp trên mâm đựng trái cây bằng sứ trắng rồi bưng ra. Quách Phù Quách Thứ sau khi nghe tin liền đến, huynh muội ngồi vây quanh một vòng, cùng Thái phu nhân ăn dưa. Quách Thứ giống như cố ý nhổ hạt dưa ra thật xa, con chó vàng nhỏ chíp bông liền vui vẻ chạy tới, không thích ăn hạt dưa, nhưng thích đuổi theo chơi. Cử chỉ bất nhã như thế, Thái phu nhân dạy dỗ tôn tử một trận.

“Ngày mai ta đi vào núi chuẩn bị món ăn dân dã, hai người các ngươi có đi không?” Quách Kiêu đột nhiên hỏi hai đường đệ.

Đôi song sinh công phu luyện cũng tạm được, nhưng thích săn bắn, nghe vậy lập tức gật đầu.

“Muội cũng đi!” Vân Phương đi theo ồn ào nói.

Tống Gia Ninh nở nụ cười, Tam tỷ tỷ này, chỉ cần là chơi đùa, thì nàng liền muốn đi.

Quách Kiêu nhìn Thái phu nhân, mời trưởng bối định đoạt.

Quá phu nhân cười gật gật đầu: “Đi đi, An An cũng đi theo đi, Lan Phương đã đính hôn, kế tiếp chính là hai đứa các con, thừa dịp ở thôn trang chơi cho tận hứng một chút, hồi phủ phải nghe lời, không thể như tiểu hài tử.” Nhìn chằm chằm vào Vân Phương ám chỉ.

Vân Phương cười hắc hắc, biết rõ tổ mẫu muốn nói nàng.

Tống Gia Ninh lại không muốn cùng Quách Kiêu đi ra ngoài, trong lòng nàng, Quách Kiêu đại nam nhân trưởng thành là một con Sói, tuổi càng lớn càng nguy hiểm, bản thân đã từng là con mồi bị Quách Kiêu ăn bảy năm, Tống Gia Ninh thà rằng làm tiểu nhân nghi kỵ huynh trưởng quân tử, cũng không dám bất chấp một chút mạo hiểm.

“Trên núi muỗi nhiều, con không đi đâu, con muốn ở nhà bồi tổ mẫu.” Tống Gia Ninh nương người dựa vào bên cạnh Thái phu nhân, làm nũng nói.

Quách Kiêu đang ăn dưa, nghe được giọng nói ngọt ngào của nàng, lông mi thật dài của hắn giật giật, cũng không nâng lên.

“Muội yếu ớt quá, không được, muội phải đi, các ca ca đi nhanh hơn, hai chúng ta làm bạn.” Vân Phương kêu lên.

Tống Gia Ninh còn muốn cự tuyệt, Thái phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, yêu thương nói: “An An đi đi, tổ mẫu có hoa lộ đuổi muỗi, con dùng lau lên người là được.”

Đôi song sinh cũng nhiệt tình mời nàng, thịnh tình không thể chối từ, Tống Gia Ninh cũng không biết xấu hổ mà lại tiếp tục cự tuyệt, mọi người hẹn ngày mai ăn điểm tâm xong liền xuất phát. Sáng sớm hôm sau, Tống Gia Ninh thay áo ôm tay dài màu hồng nhạt, phía dưới là váy dài màu trắng thêu lá sen, trước khi xuất môn cố ý thoa lên cổ, lên tay hoa lộ Thái phu nhân đưa.

Dẫn Song nhi đến tiền viện, bọn người Quách Kiêu tề tụ hết rồi, Tống Gia Ninh nhìn Vân Phương, ngạc nhiên nói: “Xảo Dung đâu?”

Xảo Dung là đại nha hoàn của Vân Phương, lần này tới điền trang, hai tỷ muội cũng chỉ dẫn theo một đại nha hoàn đi ra ngoài, còn lại đều là thô sử.

Vân Phương không để ý nói: “Nàng bị đau bụng, không có việc gì, chúng ta đi lên núi chơi, lại không cần nàng hầu hạ cái gì, mang theo ngược lại vướng víu.”

Lời nói này, khiến Song nhi có chút lúng túng.

“Đi thôi.” Quách Kiêu cất cao giọng nói, Tống Gia Ninh vô thức nhìn sang, hôm nay Quách Kiêu, hiếm thấy mà mặc một kiện cẩm bào màu trắng, nổi bật lên khuôn mặt như quan ngọc của hắn, người cũng phong lưu thêm vài phần so với bình thường. Nhưng Tống Gia Ninh chỉ dò xét liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, khoác cánh tay Vân Phương, hạ quyết tâm chuyến này muốn cùng Vân Phương một tấc cũng không rời.

Nhưng mà mới lên núi, kế hoạch của Tống Gia Ninh đã bị người phá hủy.

Quách Thứ đề nghị sáu người chia làm ba tổ, một canh giờ sau tụ hợp dưới cây thông già trên đỉnh núi, xem ai bắt được con mồi nhiều hơn.

Tống Gia Ninh trong lòng căng thẳng.

“Tốt tốt, ta và đại ca một tổ.” Vân Phương tranh giành chạy đến bên cạnh Quách Kiêu, ôm cánh tay Quách Kiêu nói, đại ca võ nghệ mạnh nhất, nhất định sẽ thắng.

Trái tim kéo căng của Tống Gia Ninh lập tức buông lỏng xuống.

Quách Phù lập tức nói: “An An cùng ta một tổ.” Hai muội muội, Tứ muội muội yên tĩnh hiểu chuyện, đổi thành Tam muội muội om sòm, hắn còn sợ Tam muội muội làm con mồi sợ chạy mất.

Quách Thứ không vui, không muốn kết tổ với Song nhi một đứa nha hoàn, đề nghị ba huynh đệ trước chơi bàn tay hay mu bàn tay, thắng thì cùng Tống Gia Ninh một tổ, hai người còn lại chơi đoán số, lại thắng thì cùng Vân Phương một tổ, còn dư lại mang theo Song nhi. Vân Phương chu môi, rầu rĩ không vui nói: “Tam ca có ý tứ gì? Ta sao lại so ra kém Tứ muội muội hả?”

“Ngươi nói nhiều!” Quách Thứ hặc hặc cười, không lưu tình chút nào nói: “Ta đó là nể mặt ngươi, bằng không thì ngươi còn phải xếp hạng phía sau Song nhi.”

Vân Phương tức giận đi tới đánh hắn.

“Được rồi, sớm chút phân tổ, sớm chút xuất phát.” Quách Kiêu ngăn trước mặt Quách Thứ, dùng ánh mắt ra hiệu Quách Phù tới đây, ba huynh đệ bàn tay hay mu bàn tay.

Tống Gia Ninh lo lắng nhìn chằm chằm vào tay của ba người.

Theo một tiếng “Ra” của Quách Thứ, ba cánh tay đồng thời đưa ra ngoài, trong đó chỉ có một lòng bàn tay hướng lên, là... Quách Kiêu.

Tác giả có lời muốn nói: đừng lo lắng Quách Kiêu đùa giỡn nhiều, hắn cũng chỉ còn có nửa năm này có thể hù dọa Gia Ninh một chút thôi, dù sao Gia Ninh mười bốn tuổi liền xuất giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.