Sắc Nước Hương Trời

Chương 74: Chương 74




Ném mấy viên đá đi, Quách Kiêu bảo Tống Gia Ninh đừng nhúc nhích, hắn cúi đầu đi vòng qua sau lưng nàng, hai ngón tay kéo đều cái áo của Tống Gia Ninh bị đá ghim, thấy áo sam chỉ bị xước chút xíu, cũng không có vết máu chảy ra, hắn yên tâm, bàn tay dán lên, nhẹ nhàng giúp nàng ấn xoa tan máu bầm. Tống Gia Ninh cả người chấn động, đau quá.

“Nhịn một chút, hiện tại không bóp, thời gian dài càng đau.” Mắt nhìn bên mặt tái nhợt của nàng, Quách Kiêu thấp giọng nói.

Tống Gia Ninh cũng không dám động, cố gắng chịu đựng cảm giác bức bách nóng như lửa do bàn tay to của hắn mang đến.

“Ta kéo muội đi lên, muội trốn cái gì?”

Sau khi trầm mặc một hồi, ngay khi Tống Gia Ninh muốn nói sau lưng nàng đã hết đau, bên tai lần nữa vang lên lời hỏi thăm trầm thấp của Quách Kiêu. Tống Gia Ninh không có sợ như lúc bị hắn đè khi nãy, ánh mắt đảo qua dốc đứng phía dưới, Tống Gia Ninh tạm thời suy nghĩ tìm một cái cớ: “Chỗ đấy rất cao, đại ca bỗng nhiên túm lấy ta, ta sợ té xuống, nghĩ liền né sang bên cạnh.”

Quách Kiêu không có lên tiếng, thật sự là như vậy sao, nếu như vậy thì sợ hãi nơi đáy mắt trước khi nàng đi lên cũng có thể giải thích rồi, không phải sợ hắn, là sợ cái sườn núi này.

Nghi hoặc được giải trừ, chỉ còn sự bất thường trên cơ thể hắn...

“Muội không đau, đa tạ đại ca.” Nàng bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Quách Kiêu dừng một chút, bàn tay rời khỏi nàng, liếc nhìn mấy viên đá vụn khác trên mặt đất, Quách Kiêu nhìn chằm chằm vào bên mặt nàng hỏi: “Còn có chỗ nào bị cấn nữa không? Ta bị ngọc bội cấn một cái, có phải cũng đâm trúng muội hay không?”

Tống Gia Ninh đang dùng khăn lau nước mắt trên mặt, nghe vậy động tác khẽ ngừng, lập tức ngập ngừng nói: “Không có, chỉ lo phía sau lưng đau.” Đáy lòng lén lút nhẹ nhàng thở ra, xem ra Quách Kiêu vẫn là cố kỵ quan hệ huynh muội của hai người, không dám biểu lộ khát vọng của hắn đối với kế muội, đổi thành kiếp trước, hắn có lẽ đã trực tiếp động thủ ở chỗ này.

Quách Kiêu cũng buông lỏng xuống, nhưng, ở sâu trong nội tâm, dường như cũng có vẻ thất vọng, nếu như nàng biết rồi, có thể hay không...

“NGAO...”

Đỉnh núi chợt truyền đến một tiếng “Sói tru”, Quách Kiêu ngẩng đầu, nghe ra là tiếng của nhị đệ Quách Phù. Tiếng kêu đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, Quách Kiêu đứng dậy, tiện tay đỡ cánh tay Tống Gia Ninh kéo nàng lên, đi về phía trước khoảng vài bước hắn mới buông Tống Gia Ninh ra. Thấy khuôn mặt nàng vẫn còn trắng bệch, vốn là người yếu đuối, trải qua lần giật mình này khẳng định càng trèo không nổi, Quách Kiêu liền hướng lên đỉnh núi nói: “Gia Ninh vấp ngã, ta đưa nàng xuống núi, chúng ta gặp nhau ở chân núi.”

Tiếng hét hùng hồn to rõ, ở giữa núi rừng ung dung quanh quẩn.

Quách Thứ, Quách Phù cơ hồ trăm miệng một lời hỏi thăm Tống Gia Ninh có bị thương hay không, Quách Kiêu đơn giản trả lời không có, liền kết thúc đoạn truyền âm không cốc [1] này, một tay mang theo con mồi, một tay nắm cổ tay Tống Gia Ninh, muốn dắt nàng xuống núi. Tống Gia Ninh rụt trở về, nhìn vạt áo hắn nói: “Không cần, muội không sao.”

[1] truyền âm không cốc: ý nói là truyền âm nơi rừng núi

“Xuống núi càng khó đi, ngã nữa, muội khóc cho coi.” Quách Kiêu kiên trì nói, mà lại không cho cự tuyệt.

Tống Gia Ninh không lay chuyển được hắn, đành phải tùy hắn nắm chặt cổ tay, thẳng đến con đường phía trước địa thế bằng phẳng, Quách Kiêu mới buông tay ra. Đôi song sinh còn phải đợi một lát nữa, Quách Kiêu bảo Tống Gia Ninh ngồi đợi trên tảng đá, hắn cõng túi đựng tên tìm kiếm con mồi ở gần đó, Tống Gia Ninh yên lặng ổn định tâm trạng, nghe Quách Kiêu liên tiếp bắn trúng mấy con chim sẻ, lại không đi nhặt, giống như bắn tên giết thời gian.

Không biết qua bao lâu, trên núi truyền tới tiếng bước chân vội vàng, Tống Gia Ninh nghiêng đầu, nhìn thấy mấy bóng người.

“An An, muội không sao chứ?” Quách Thứ xông tới đầu tiên, tuy rằng đã nhận được cam đoan của huynh trưởng, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng cho Tống Gia Ninh.

Tống Gia Ninh đứng ngay ngắn, cười lắc đầu, Quách Thứ chờ Quách Phù tới ba người vây quanh nàng dạo một vòng, xác định không có việc gì, bầu không khí rốt cuộc thoải mái hơn, ganh đua so sánh số lượng con mồi. Quách Kiêu chờ bọn họ náo nhiệt đủ rồi mới hai tay trống trơn đi tới, nghiêm mặt nói: “Nếu như Gia Ninh không có bị thương, chuyện muội ấy ngã cũng không cần nói cho tổ mẫu biết, đừng để cho tổ mẫu lo lắng.”

Mấy người Quách Phù cũng gật đầu.

“Đi thôi.” Quách Kiêu cầm lên con mồi hắn săn được trên đường lên núi, dẫn đầu rời đi.

Đến điền trang, Tống Gia Ninh trước đi phòng mình rửa mặt thay quần áo, phía sau lưng vẫn mơ hồ đau đớn như cũ, cởi quần áo liền gọi Song nhi nhìn, Song nhi cúi đầu, chỉ thấy trên lưng trắng tuyết tựa như đậu hủ non, nhiều hơn một vết đỏ cỡ ngón tay cái, sâu hơn một chút sẽ rách da chảy máu. Song nhi cực kỳ đau lòng: “Cô nương, nô tì đi nói một tiếng với Thái phu nhân, người phải dùng thuốc thôi.”

Các nàng không có chuẩn bị, Thái phu nhân khẳng định mang theo thuốc trị thương.

Tống Gia Ninh gọi Song nhi nâng tấm gương lên, nàng quay đầu nhìn nhìn, thử thăm dò xoa bóp vết thương, nói: “Thôi, dưỡng hai ngày là được rồi.” Hai ngày này cẩn thận đừng có lại đụng phải là được.

Dọn dẹp một chút, đã tới giờ dùng cơm, Tống Gia Ninh đổi sang bối tử màu xanh nhạt, đi qua bên Thái phu nhân.

Trưởng tôn đến thăm bà, Thái phu nhân thật cao hứng, buổi trưa dùng nhiều hơn nửa chén cơm. Tống Gia Ninh ngồi ở phía bên phải Thái phu nhân, giống như thường ngày im lặng dùng cơm, đôi song sinh trêu ghẹo nàng nàng liền cười cười, cũng không có nhìn sang hướng Quách Kiêu bên kia. Sau khi ăn xong Thái phu nhân muốn nghỉ trưa, mấy huynh muội lần lượt đi ra ngoài.

“Trị tụ bầm.” Tống Gia Ninh bước ra cổng, chợt có người ngăn trước mặt nàng, đưa cho nàng một bình sứ nhỏ men xanh.

Tống Gia Ninh do dự, đưa tay nhận, nói khẽ: “Đa tạ đại ca.”

Quách Kiêu không nói gì nữa, xoay người lại rời đi, Song nhi đi theo sau lưng chủ tử, đợi Quách Kiêu đi xa, nàng nhỏ giọng cười nói: “Thế tử gia nhìn lạnh lùng, không nghĩ tới cẩn thận như vậy.” Nếu không có chuyện ngày hôm nay, nàng còn tưởng rằng Thế tử gia không quá chào đón Tứ cô nương.

Tống Gia Ninh nhìn bình sứ men xanh trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần, nếu như không có cái lần đè áp kia, nàng cũng sẽ cảm thấy Quách Kiêu là một kế huynh tốt, đáng tiếc, cho dù hắn che giấu tốt, nhưng thân thể của hắn sẽ không gạt người.

Trải qua chuyện này, Tống Gia Ninh càng thêm đề phòng Quách Kiêu, cuối tháng sáu đi theo Thái phu nhân về phủ Quốc công, Quách Kiêu lúc đi ra ngoài còn tốt, chỉ cần Quách Kiêu được nghỉ tuần, Tống Gia Ninh ngoại trừ đi thỉnh an Thái phu nhân, ngoại trừ thuận theo mẫu thân đệ đệ đi dạo trong hoa viên giải sầu hóng mát, liền không có bước qua Lâm Vân Đường nửa bước, Vân Phương đến mời nàng, nàng đều kiếm cớ khước từ.

Cũng may mỗi tháng thì chỉ có ba ngày nghỉ tuần [2], lại là cách nhau, nên cũng không có người chú ý tới sự khác thường của Tống Gia Ninh trong ba ngày này.

[2] một tuần: mười ngày

~

Tết Trung Nguyên đang đến gần, kinh thành có tập tục thả hà đăng tế thân nhân, hằng năm vào đêm này, đám khuê tú bên trong thế gia vọng tộc đều mang theo một chiếc hà đăng đẹp đẽ đi đến mép nước, có nhiều người thật tâm tưởng nhớ người thân đã mất, nhưng cũng có người chỉ đơn thuần tham gia náo nhiệt, suy cho cùng trong đêm mười lăm, trăng sáng treo cao, hà đăng trôi trên mặt sông, cũng là một bức họa đẹp.

Ngày mười bốn hôm đó, đôi song sinh, Vân Phương đến hẹn Tống Gia Ninh, đêm mai mọi người cùng nhau đi ra ngoài thả hà đăng. Trong lòng Tống Gia Ninh rõ ràng, đêm mai Quách Kiêu nhất định sẽ đồng hành, nhưng nàng phải đi, bởi vì nàng có cha ruột muốn tưởng nhớ, mà mẫu thân tái giá đến Quốc Công Phủ, tuy nói hoa viên Quốc Công Phủ có một vùng hồ nước, thân phận bà như vậy, cũng không thích hợp ở Quách gia thả hà đăng cho phụ thân.

“Vâng.” Nàng cười đáp ứng.

Đôi song sinh, Vân Phương ngồi một lát liền đi, Tống Gia Ninh lấy tế văn đã viết một nửa ra, tiếp tục hành văn. Cha đẻ mất nhiều năm, Tống Gia Ninh sớm đã quên mất dáng vẻ của phụ thân, nhớ cũng không nhớ được, không có khả năng nhớ nhiều, nhưng đến ngày này, vẫn sẽ hoài niệm, sẽ đích thân làm hà đăng cho ông.

Khi Lâm thị tới, nhìn thấy nữ nhi im lặng ngồi trước bàn sách, mặc bối tử màu trắng trong thuần khiết, khẽ khẽ cúi đầu, vẻ mặt chăm chú. Lâm thị bỗng nhiên có chút hoảng hốt, bất động ở trước cửa, kinh ngạc nhìn nữ nhi, giống như nhìn thấy được mấy năm về trước, tết Trung Nguyên đầu tiên sau khi chồng trước qua đời, nàng dặn dò nữ nhi viết phong thư cho phụ thân. Nữ nhi bảy tuổi hồ đồ lờ mờ, ngồi ở trước bàn sách, bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt hạnh xin giúp đỡ nhìn bà: “Nương, con không biết viết...”

Đôi mắt ướt át, Lâm thị nhẹ nhàng xoa khóe mắt, lại nhìn nữ nhi ngồi ngay ngắn như đại cô nương ở phía sau bàn đọc sách, trong lòng bà dâng lên cảm khái vô hạn. Dường như thời gian chỉ là một cái chớp mắt, nữ nhi liền trưởng thành, mà bà, biến thành thê tử của một người khác, còn sinh cho ông ấy một nhi tử trắng trẻo mập mập.

Tống Gia Ninh viết xong một chữ cuối cùng, để bút xuống, vừa muốn thổi khô mực, chợt thấy mẫu thân ở cửa ra vào, một thân quần áo màu sáng, xinh đẹp nhã nhặn.

“Nương.” Tống Gia Ninh nhẹ giọng gọi.

Lâm thị hoàn hồn, nhìn nữ nhi, bà cười đi tới. Tống Gia Ninh biết mẫu thân là đến xem tế văn của nàng nên chủ động mời bà ngồi xuống.

Lâm thị ngồi xuống, cúi đầu đọc thầm. Tế văn của nữ nhi hàng năm cũng không sai biệt lắm, nói mấy việc vặt thường ngày, cuối cùng khẩn cầu phụ thân ở bên kia mạnh khỏe. Xem hết một lần, Lâm thị cầm bút lên, ở phía dưới lạc khoản của nữ nhi, rải rác vài nét bút, phác hoạ ra một đóa hoa ngọc lan nho nhỏ. Đã là vợ Quách gia, bà không thể đi thả hà đăng, chỉ có thể mượn hà đăng của nữ nhi, xa xa gửi gắm tưởng nhớ với vong phu, không liên quan đến tình yêu, mà chỉ như cố nhân.

Tế văn viết xong, Tống Gia Ninh cẩn thận từng li từng tí làm thành chụp đèn.

Hôm sau sau bữa cơm chiều, Song nhi cầm hà đăng của chủ tử đưa lên trên xe ngựa trước, Tống Gia Ninh và Vân Phương cùng đến Sướng Tâm Viện từ biệt Thái phu nhân, thuận tiện tụ hợp với ba huynh đệ Quách Kiêu. Có trưởng tôn đi cùng, Thái phu nhân rất yên tâm, dặn dò một phen liền kêu bọn nhỏ xuất phát. Nguyên Phương kéo cánh tay Tống Gia Ninh, bước chân nhẹ nhàng, Tống Gia Ninh có tỷ tỷ không buồn không lo này đi cùng, cũng không có nhàn rảnh rỗi suy nghĩ nhiều tới Quách Kiêu.

Lên xe ngựa, một đoàn người đi phố Thanh Hà. Sông Đan Thủy uốn lượn qua kinh thành, bờ sông Đan Thủy ở vùng ngoại ô là nơi để dân chúng đi du ngoạn đạp thanh ngày xuân, khúc sông ở nội thành thì đã trở thành phố xá phồn hoa nhất kinh thành, hai bờ sông cửa hàng mọc lên như rừng, trên sông mười tám cây cầu liên thông nam bắc, dưới cầu ô cột buồm thuyền nhỏ nối liền không dứt.

“Thật đẹp.” Xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh bờ, nhìn hà đăng lốm đa lốm đốm trên mặt nước, Vân Phương thở dài nói.

Tống Gia Ninh đứng ở một bên, cũng thấy thích cảnh đêm trên sông này.

Trong đôi mắt hạnh trong suốt của nàng phản chiếu ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp trong bóng đêm tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu, mềm mại như nước, quyến rũ như lưỡi câu, khiến người đã gặp nàng, liền sẽ không còn tâm trạng thưởng thức bất kỳ cảnh đêm gì nữa, không nhìn trúng bất kỳ dong chi tục phấn nào nữa. Quách Kiêu cố ý rớt lại phía sau hai bước, Tống Gia Ninh si ngốc ngắm nhìn hà đăng, hắn thì im lặng nhìn nàng.

“Biểu ca!”

Trong đám người, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Quách Kiêu nhíu mày, ngay cả Tống Gia Ninh cũng hiểu, theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy Đoan Tuệ công chúa cải trang thành một cô nàng nhà giàu bình thường xuyên qua người đi đường chạy tới, mắt ngọc mày ngài, mắt cười như trăng. Sau lưng Đoan Tuệ công chúa, Tứ hoàng tử cũng hưng phấn nhìn về phía bên này, bước chân nhanh chóng, chỉ có Thọ vương một bộ cẩm bào xanh nhạt ánh mắt tản mạn đảo qua huynh muội Quách gia, dừng trong chốc lát, mới từ từ đi tới.

Nhận ra Thọ vương, Quách Kiêu vô thức nhìn kế muội bên cạnh.

Tống Gia Ninh rũ mắt, cung kính hành lễ với Tứ hoàng tử, Đoan Tuệ công chúa đang chạy tới gần, dáng vẻ thong dong.

Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: Vương Gia sao lại tới nữa rồi?

Triệu Hằng: nghe nói thương thế của nàng.

Gia Ninh: à, cái kia, sớm đã khỏi rồi.

Triệu Hằng: ta xem một chút.

Gia Ninh: lúc này nhiều người như vậy nhìn gì chứ.

Triệu Hằng: đi theo ta lên thuyền.

Ngày hôm sau, người chèo thuyền bị ông chủ sa thải, lý do: thuyền hắn chống quá sáng, bị người khiếu nại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.