Cơ thể bị kẹp cứng đến đau, Mộc Nhiên nhăn mày cố dùng sức để đẩy Thẫm Mộng Quân ra, nhưng cơ bản anh không hề bị tác động bởi chút sức lực nhỏ của cô.
Bức quá Mộc Nhiên cố ú ớ:“Tôi....Tôi ngạt....Không thở được!”
Vừa lúc Thẫm Mộng Quân cũng kịp bình tĩnh hơn, anh buông Mộc Nhiên ra, đẩy cô cách ra xa mình một khoảng, ánh mắt quét từ trên xuống dưới từ dưới lên trên mấy lượt, xác nhận trên người Mộc Nhiên trừ vầng trán ra không còn chỗ nào khác bị thương thì anh mới kéo Mộc Nhiên lại giường ấn cô ngồi xuống, ân cần sờ vào trán cô:“Là ai bắt nạt?”
Đầu gục xuống cố ý né bàn tay của Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên ngó lơ lời anh muốn nhanh chóng đứng lên, nhưng lại bị anh ghìm lại:“Trốn cái gì? Tôi chỉ hỏi em là do ai đánh. Sợ cái gì mà không dám nói? Lo tôi không bảo vệ được em sao?”
Mộc Nhiên ngay lập tức liền lắc đầu:“Không! Tôi không có ý đó!”
Hai mắt híp lại, bất ngờ Thẫm Mộng Quân chòm người tới áp sát Mộc Nhiên, buộc cô phải nương theo ngã người về phía sau:“Bây giờ em có hai sự lựa chọn. Một là nói! Hai là liền bị tôi đè ra!”
Mi mắt khẽ chớp Mộc Nhiên một tay trụ một tay đẩy người Thẫm Mộng Quân ra:“Tôi nói....Anh ngồi dậy trước đi!”
Thẳng người Thẫm Mộng Quân đưa tay chỉnh lại vạt áo. Mộc Nhiên cũng ngay lập tức ngồi dậy lùi ra xa Thẫm Mộng Quân một khoảng an toàn rồi lên tiếng:“Chỉ là tôi vô tình bị ngã rồi đập đầu vào cạnh bàn thôi!”
Cánh tay đang chỉnh vạt áo bỗng dưng khựng lại, Thẫm Mộng Quân quay ngoắc sang Mộc Nhiên:“Em đang đùa tôi đấy à? Muốn tự mình nói hay phải đợi tôi đến tận trường tìm hiệu trưởng?”
Mộc Nhiên thầm nghĩ Thẫm Mộng Quân chắc cũng chỉ là nói miệng để hù dọa cô thôi, chứ anh làm gì rảnh rỗi đến nổi phải đi tìm hiệu trưởng vì một chuyện cỏn con mà lại còn liên quan đến cô nữa chứ?
Nghĩ vậy Mộc Nhiên liền khăn khăn:“Chỉ là tôi bất cẩn nên bị ngã thôi, anh làm lớn chuyện làm gì?”
“Em xem lại lời nói dối vụng về của em có đáng tin không?”
“Chẳng có gì mà không đáng tin cả, lời tôi nói đều là thật!”
Thẫm Mộng Quân lần này không đáp lại, anh chỉ im lặng ngồi quan sát Mộc Nhiên một lúc, sau đó lại luồng tay vào trong túi quần lấy điện thoại ra, trực tiếp anh bấm gọi một dãy số.
Mộc Nhiên chỉ kịp nghe thấy anh gọi ba từ:“Trợ lí Vương....!”
Như sợ rằng chuyện mình có ý định bỏ trốn sẽ bại lộ, Mộc Nhiên không nghĩ nhiều mà nhào tới giật lấy chiếc điện thoại ngay trên tay của Thẫm Mộng Quân, thành thật khai:“Giữa trưa tôi ở đang dùng bữa ở nhà ăn thì có ba nữ sinh đến gây chuyện, bạn của tôi có lỡ tay tát cô ta một cái trong lúc hoảng loạn tôi bị ngã, không may đầu lại đập vào cạnh bàn mà thôi”
Thấy ánh mắt Thẫm Mộng Quân không được bình thường, Mộc Nhiên liền cả gan, đặt lại chiếc điện thoại vào trong túi áo của anh rồi nhanh chân trèo xuống giường, còn không quên nói thêm:“Tôi không sao, mọi chuyện cũng qua rồi anh đừng để ý đến nữa!”
Nói rồi Mộc Nhiên xoay lưng chạy đi, nhưng chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng của Thẫm Mộng Quân hét lên:“Mộc Nhiên....Em quay lại đây cho tôi!”
Bĩu môi, có chút vùng vằng nhưng cuối cùng Mộc Nhiên vẫn phải quay người lại, nhẹ bước chân rón rén cô đứng trước mặt Thẫm Mộng Quân, có lẽ vì độ lạnh của sàn nhà mà hai chân trần của cô bắt chéo lên nhau liên tục trì qua trì lại ma sát tạo hơi ấm.
Thẫm Mộng Quân nhìn thấy liền nắm lấy cổ tay của Mộc Nhiên kéo mạnh một lực, ngay lập tức người cô được bàn tay anh đỡ lấy mà lọt thõm vào trong lòng. Khóa chặt hai tay cô trước ngực, mắt đối mắt đến đỏ ửng Thẫm Mộng Quân cất giọng:“Tôi vẫn còn chưa nói xong chuyện mà em đã định trốn?”
“Chuyện chỉ có như vậy thôi anh định nói gì nữa cơ chứ?”
Ngón tay lại chạm lên vầng trán sưng ù của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân cau mày:“Ngày mai tôi đưa em đến trường, tiện thể giải quyết một số việc!”
Ánh mắt giương cao, Mộc Nhiên thắc mắc:“Anh thì có việc gì cần giải quyết ở trường chứ?”
Lời nói nhẹ tênh, Thẫm Mộng Quân thờ ơ:“Cần em quản sao?“. Chính chủ,