Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 50: Chương 50: Nếu nỡ tình, người của tôi sẽ uất




Lời Thẫm Mộng Quân vừa dứt đã khiến cho Mộc Nhiên bật cười:“Người anh đang nói có chắc là tôi không?”

Mi mắt khẽ chớp, ánh nhìn lãng tránh, Thẫm Mộng Quân nắm lấy bàn tay vẫn còn đang nắm chặt lấy vạt áo mình của Mộc Nhiên:“Để tôi xem vết thương thế nào!”

Nhanh né đầu mình sang một bên, Mộc Nhiên nhanh nhảu:“Không có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ đã băng bó cả rồi!”

“Em đang cãi lời tôi sao?”

Mộc Nhiên im bặt không nói nữa!

Thẫm Mộng Quân hài lòng đỡ người cô thẳng dậy ngồi đối diện nhau, anh cẩn thận tháo băng gạt trên đầu cô xuống.

Nhìn miệng vết thương bám đầy vệt máu đã khô nhưng vẫn còn rỉ ra ít nước lại còn hở ra một khoảng trống lớn Thẫm Mộng Quân liền cau mày:“Đau lắm không?”

Mộc Nhiên định nhịn đau mà lắc đầu nhưng rồi lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thẫm Mộng Quân mà mà thành thật gật đầu.

Xoa nhẹ đỉnh đầu của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân đứng lên ân cần:“Tôi đi lấy thuốc em ngồi yên đó cho tôi, nhớ chưa?”

Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền quay gót rời đi, một lát sau quay trở lại thật may Mộc Nhiên vẫn ngoan ngoãn mà ngồi ngay vị trí cũ, ngồi xuống bên cạnh, tay thuần thục anh lấy thuốc mà rửa qua vết thương của Mộc Nhiên thêm lần nữa, băng bó xong xuôi, tay vừa đóng lại nắp lọ thuốc vừa mở miệng:“Có thuốc uống chưa?”

Mộc Nhiên nghe Thẫm Mộng Quân hỏi vậy thì liền nhìn xung quanh xem xem bịch thuốc khi nảy mà Doanh Doanh đưa cho mình đã bỏ ở đâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bịch thuốc để ngay ngắn ở một góc bàn cô chỉ tay đến:“Ở kia....”

Nhìn bịch thuốc Thẫm Mộng Quân hỏi thêm:“Lúc trưa đã ăn no chưa?”

“Ăn được một ít!”

Lần này Thẫm Mộng Quân không dặn dò Mộc Nhiên thêm bất cứ gì anh trực tiếp đứng lên đi ra khỏi phòng.

Mộc Nhiên nhìn theo bóng lưng của Thẫm Mộng Quân chỉ thở dài một hơi, cô đứng lên cầm theo máy tính bảng đi đến bên bệ cửa sổ, kéo mạnh tấm rèm cửa, một khoảng trời trong vắt liền hiện ra, lòng có lẽ thoải mái mà cô liền nở một nụ cười, ánh mắt vẫn thoát ra ngoài khung cửa sổ, Mộc Nhiên liền leo lên bệ ngồi xuống, máy tính bảng vừa lúc cũng phát ra một bài nhạc dễ nghe. Mộc Nhiên cứ thế tựa đầu vào khung cửa sổ, mắt nhắm mà nghiền ngẫm một bài nhạc du dương.

Tâm trí nhẹ dần, lòng thảnh thơi đến lạ trong vô thức lại hiện lên một nụ cười thật thoải mái.

Vừa đúng lúc Thẫm Mộng Quân quay trở lại phòng, trên tay còn bê ít thức ăn anh bắt gặp phải nụ cười vô tư ấy, bất giác anh lại nương theo cô mà cùng mỉm cười.

Một ánh mắt mở to khó hiểu hướng về phía Thẫm Mộng Quân cũng là lúc anh bất chợt lại giật mình, tay bê khay thức ăn nhanh đi thẳng đến bệ cửa sổ, khom người anh đặt xuống trước mặt Mộc Nhiên, rút nhẹ máy tính bảng trong tay cô đặt sang một bên anh ngồi xuống.

Tay xúc một muỗng cơm Thẫm Mộng Quân đưa đến tận miệng của Mộc Nhiên:“Ăn đi rồi còn uống thuốc”

Cau mày, Mộc Nhiên đưa tay muốn cầm lấy muỗng cơm từ tay của Thẫm Mộng Quân nhưng rồi lại bị anh nhích ra xa:“Đừng lộn xộn!”

“Tay tôi không bị thương, tôi tự ăn được!”

“Há miệng ra!”

Muỗng cơm vừa được Mộc Nhiên nuốt xuống thì bên ngoài đồng thời cũng vọng đến tiếng gõ cửa, không vội, Thẫm Mộng Quân đút nốt cho Mộc Nhiên thêm muỗng cơm còn đang múc dỡ trên tay, sau đó mới cẩn thận đặt chiếc muỗng vào trong tay cô dặn dò:“Tôi còn chút việc em tự mình ăn đi, ăn xong nhớ uống thuốc rồi hẳn ngủ, lát nữa tôi sẽ quay lại kiểm tra”

Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền đi về phía cửa phòng, cánh cửa vừa mở ra Mộc Nhiên cũng thấy thấp thoáng đâu đó một bóng dáng quen thuộc, nếu cô đoán không sai thì người đó chính là trợ lí Vương.

Thấy Mộc Nhiên vẫn cứ chăm chăm ánh mắt mang đầy vẻ tò mò hướng đến chỗ mình, Thẫm Mộng Quân chưa đi hẳn đã bèn dừng lại nói vọng tới:“Em lớn rồi tôi nói phải biết nghe lời, nhớ chưa?”

Mộc Nhiên chột dạ mà không nhìn nữa, cô vội vàng xúc cơm bỏ vào miệng mà gật gật đầu.

Bấy giờ Thẫm Mộng Quân mới đủ lòng tin ở cô mà rời đi cùng trợ lí Vương.

Ngồi ở thư phòng, trợ lí Vương đem một sấp tài liệu đưa đến trước mặt của Thẫm Mộng Quân:“Chủ tịch, sự việc ở trường trưa nay tất cả đều ở đây!”

Cầm lấy sấp tài liệu từ tay trợ lí Vương, Thẫm Mộng Quân từ tốn mở ra xem qua một lượt, không biết đã xem được gì mà trợ lí Vương liền thấy anh nhíu mày gọi lên một cái tên:“Kiều Manh Manh....?” Ngước lên đối diện với trợ lí Vương anh nói tiếp:“Cô ta cũng học ở đây sao?”

Sửng người, trợ lí Vương buộc miệng:“Chủ tịch quen cô ta sao?”

Thẫm Mộng Quân lắc đầu, tiếp tục lật xem sấp tài liệu trên tay:“Có gặp qua một lần”

“Vậy.....Chuyện trưa nay có cần giải quyết nữa không?”

Nhíu mày Thẫm Mộng Quân ngẩng đầu lên lần nữa trân trân nhìn trợ lí Vương giọng điệu cũng thật khó nghe:“Người của tôi cô ta còn dám đụng.....Cậu nghĩ thế nào?”

Trợ lí Vương có chút run rẫy mà cúi gầm mắt xuống sàn, rõ ràng khi nảy là Thẫm Mộng Quân kêu có gặp qua cô ta một lần, những tưởng người quen nên mới hỏi lại cho chắc ăn ai ngờ lại khiến cho Thẫm Mộng Quân khó chịu.

Như này cũng thật tội nghiệp cho thân làm trợ lí như cậu Vương đây mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.