Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 948: Chương 948: Cảm ơn, em còn sống




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Âu Dương Thần cảnh giác nhìn những dã thú tiến tới bọn họ, từ từ thả Lê Hiểu Mạn xuống, thấp giọng nói: “Mau lên cây.”

Lê Hiểu Mạn nhìn cây sau lưng cô, không có hành động.

Âu Dương Thần cũng không lãng phí miệng lưỡi khuyên cô, trực tiếp ôm lấy cô, choc ô đứng trên rễ cây thô chắc, hí mắt thúc giục: “Leo lên, mau lên, không muốn liên lụy tôi thì leo lên.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy, đưa tay nắm chặt thân cây, leo lên đi.

Âu Dương Thần thấy cô ngoan ngoãn leo lên, khóe môi nở nụ cười, anh ta ngẩng đầu nhìn cô: “Nhà thiết kế Many, lát nữa lúc tôi vật lộn với bọn chúng, cô liền nhân cơ hội nhảy xuống, sau đó chạy trốn biết chưa?”

Những dã thú kia thấy Lê Hiểu Mạn lên cây, gầm lên, lộ ra răng nanh nhọn, cách Âu Dương Thần ngày càng gần.

Mấy chục dã thú tiến tới, Âu Dương Thần chỉ cảm thấy trước mắt anh ta tối dần.

Tay trái anh ta rút ra dao găm, tay phải nắm chặt mã tấu, chân trái chợt đạp thân cây sau lưng, mượn lực nhảy lên đá hai con dã thú đang tiến đến trước mặt anh ta.

Hai con dã thú bị anh ta đá trúng ngã ra sau, sau đó tức giận tấn công anh ta.

Âu Dương Thần thấy hai con dã thú nhào tới, không có né tránh, đợi bọn chúng đến gần, cây dao găm và mã tấu trong tay anh đồng thời đâm bụng bọn chúng.

Hai con dã thú cùng lúc phát ra tiếng gào thét, chọc giận những dã thú khác.

Con dã thú bị mã tấu đâm trúng dùng bàn tay to của nó bắt mã tấu, gắng gượng bẻ gãy.

Một nửa mã tấu cắm vào bụng dã thú, một nửa còn lại ở trong tay Âu Dương Thần.

Những dã thú khác vây quanh Âu Dương Thần, còn Âu Dương Thần ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, hô lớn: “Nhảy.”

Lê Hiểu Mạn thấy nhiều dã thú vây quanh một mình Âu Dương Thần như vậy, cô rất lo lắng: “Tôi…”

Thấy cô không nhảy, Âu Dương Thần tức giận: “Té tàn tật so với bị dã thú…”

Âu Dương Thần còn chưa dứt lời, một con dã thú tấn công anh ta, mà anh ta vì đặt tâm tư trên người Lê Hiểu Mạn, chưa kịp né tránh, bị dã thú nhào tới, cả người anh ta đụng cây sau lưng.

Mà Lê Hiểu Mạn vừa vặn đứng trên cây kia, cô không thể đứng vững mà ngã xuống.

Cũng may cây không cao lắm, mặc dù té đau, nhưng không đến nổi chết người hoặc tàn tật.

Cô té xuống, thu hút sự chú ý của dã thú, có năm sáu con thú bước tới cô, dáng vẻ tàn bạo kia giống như muốn xé nát cô.

Lê Hiểu Mạn nằm dưới đất thấy thế, muốn đứng lên, nhưng toàn thân bị té đau, cô căn bản không có sức lực.

Đám dã thú kia hưng phấn nhào tới cô, đột nhiên vang lên tiếng súng.

“Đùng đùng đùng…”

Rất nhiều tiếng súng, hơn nữa còn có rất nhiều tiếng bước chân, giống như có rất nhiều người chạy đến.

Lê Hiểu Mạn lập tức giương mắt nhìn, thấy một bóng người quen thuộc nhanh chóng chạy tới cô.

Tầm mắt cô mơ hồ, sau khi thấy rõ người tới, cô kinh ngạc trợn to mắt, ánh mắt đầy không dám tin và mừng rỡ.”

“Tư… Tư Hạo.”

Long Tư Hạo vừa chạy vừa nổ súng dã thú tiến đến gần Lê Hiểu Mạn, tốc độ của anh cực nhanh, mấy giây đã chạy tới trước người Lê Hiểu Mạn, khom người bế cô lên, nhanh chóng vọt sang một bên.

Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ chạy tới, chắn trước người Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, nổ súng về phía những dã thú kia.

Lạc Thụy vừa nổ súng vừa nhìn những dã thú kia hỏi: “Này này này, bọn mày là quái vật gì? Giống tinh tinh lại không giống, còn dài hơn, khổng lồ như vậy? Bọn mày ăn gì lớn lên? Con gián? Con giun? Con kiến?”

Lăng Hàn Dạ thấy Lạc Thụy bất kể lúc nào đều nhiều lời như vậy, anh co rút môi dưới: “Lạc Thụy, tôi xin anh, anh nói chuyện với mấy dã thú này, bọn chúng có thể nghe hiểu không? Tôi thấy những dã thú này chắc có biến dị gì, mới có thể khổng lồ như vậy, tôi đoán bọn chúng ăn thịt người lớn lến.”

Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, sau đó đưa mắt nhìn Long Tư Hạo.

Khuôn mặt tuấn mỹ lo lắng của anh rõ ràng trước mặt cô, nhưng cô vẫn giống như đang nằm mơ.

Tư Hạo của cô tới, Tư Hạo của cô lại tới thật.

“Tư Hạo…”

Cô thấp giọng kêu, nhớ tới Âu Dương Thần, lập tức lo lắng nhìn về phía bên kia.

Rất nhiều dã thú vây quanh Âu Dương Thần đã bị bắn trúng, đang gào thét, đổi hướng tàn bạo nhào tới các thợ săn LR.

Những dã thú kia vừa đi, Âu Dương Thần liền ngã xuống.

Trên mặt anh ta đều là máu, vết thương mới đang không ngừng chảy máu.

“Âu Dương Thần.” Lê Hiểu Mạn thấy anh ta ngã xuống, trong lòng lo lắng, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, mau thả em xuống.”

Long Tư Hạo thấy cô mặt đầy lo âu, liếc nhìn Âu Dương Thần cả người đầy máu ngã dưới đất, liền thả cô xuống.

Vì vừa té từ trên cây xuống, toàn thân cô đều đau, cô vốn muốn đi tới Âu Dương Thần, nhưng vừa bước hai bước đã suýt chút nữa ngã xuống.

“Hiểu Hiểu.”

Long Tư Hạo thấy vậy, kịp thời đỡ cô.

Sau đó cô được Long Tư Hạo đỡ đi tới trước người Âu Dương Thần.

Nhìn anh ta cả người đầy máu, cô ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ đẩy anh ta: “Âu Dương Thần, anh tỉnh lại đi, Âu Dương Thần…”

Dường như nghe được tiếng Lê Hiểu Mạn, Âu Dương Thần chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vô lực nhìn cô.

Anh ta khẽ nhếch môi, lại đưa mắt nhìn Long Tư Hạo bên cạnh cô, nhưng nói với Lê Hiểu Mạn: “Nhà thiết kế Many, người cứu cô… tới rồi, tiếp theo… là cô dẫn tôi đi ra ngoài, nhất, nhất định phải… mang tôi đi ra ngoài, còn nữa, đừng để tôi… chết.”

Dứt lời, anh ta liền vô lực nhắm hai mắt, vì thấy có người tới, anh ta tựa như yên tâm, không lo Lê Hiểu Mạn sẽ gặp nguy hiểm nữa, nhanh chóng lâm vào hôn mê.

“Âu Dương Thần, Âu Dương Thần.” Lê Hiểu Mạn liên tục gọi Âu Dương Thần, sau đó nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không để anh chết, tôi nhất định sẽ mang anh còn sống đi ra ngoài.”

Cô đứng lên cau mày nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, nhất định phải cứu sống Âu Dương Thần, nếu như không có anh ấy, em đã sớm chết rồi, anh ấy là ân nhân cứu mạng của em.”

Long Tư Hạo liếc nhìn Âu Dương Thần đã hôn mê, trong lòng có cảm kích: “Nếu là ân nhân cứu mạng của Hiểu Hiểu, đó chính là ân nhân cứu mạng của Long Tư Hạo anh, yên tâm, anh sẽ không để anh ta chết…”

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt phức tạp, có đau lòng, có lo âu, có kích động, có nhớ nhung, có mừng rỡ…

“Hiểu Hiểu, anh rốt cuộc tìm được em rồi.” Hai mắt anh vì tìm được cô mà ươn ướt, kích động ôm cô vào trong ngực: “Anh rất lo lắng cho em, may là em còn sống.”

Trong lòng anh trừ cảm ơn Âu Dương Thần ra, còn cảm ơn Hiểu Hiểu của anh.

Cảm ơn cô cố gắng sống đến khi anh tìm được cô.

Anh không cách nào tưởng tượng, nếu như không có cô, sinh mạng của anh phải tiếp tục như thế nào.

Vừa rồi lúc Lê Hiểu Mạn té từ trên cây xuống, anh vừa vặn tiến vào bụi cây, lúc ấy anh thật sự bị dọa hết hồn.

Mắt thấy có dã thú tập kích cô, anh còn chưa kịp mừng rỡ, đã lập tức chạy lên cứu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.