Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 949: Chương 949: Đến lượt cô ta xuống địa ngục




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghĩ đến cái gì, Long Tư Hạo đột nhiên thả cô ra, lo lắng hỏi: “Hiểu Hiểu, vừa rồi em té từ trên xuống có bị thương ở đâu không?”

Ánh mắt anh lo lắng nhìn cánh tay cô.

Thấy trên cánh tay mịn màng trắng như tuyết của cô có rất nhiều vết thương bị gai đâm, anh đau lòng không thôi.

“Hiểu Hiểu.” Giờ phút này, anh thật sự hận không thể băm thây Sophie thành ngàn đoạn, người phụ nữ ác độc đó, đến lượt cô ta xuống địa ngục.

Lê Hiểu Mạn thấy anh mặt đầy lo âu, cô khẽ lắc đầu: “Tư Hạo, em không sao, em chỉ bị thương nhẹ thôi.”

So với Âu Dương Thần, những vết thương cô phải chịu đựng đúng là nhẹ, cuối cùng, bầy dã thú kia không tổn thương được cô.

Cô nhìn Âu Dương Thần hôn mê bất tỉnh, lại nhìn bầy dã thú kia.

Năm sáu chục con dã thú, bây giờ chỉ còn lại hơn 20 con, những con khác vì bị trúng đạn quá nhiều đã chết.

Các thợ săn của liên minh LR đang kịch chiến với hơn 20 con dã thú kia.

Mà hơn 20 con dã thú kia tuy bị bắn, nhưng vẫn gào thét nhào về phía các thợ săn bắn bọn chúng.

Bọn chúng hoàn toàn bị chọc giận.

Long Tư Hạo dẫn theo 50 người, lúc này đã có hơn 10 người bị dã thú quào trầy, tuy bọn họ có súng trong tay nhưng lại bị dã thú ép liên tục lui về sau.

Mấy chục con dã thú kia phát ra tiếng gào thét tựa như muốn hủy diệt trời đất, thanh âm điếc tai nhức óc làm người nghe sợ hãi run rẩy.

Các thợ săn LR cầm súng nghe tiếng gào thét này cũng không dám nổ súng.

Lê Hiểu Mạn nghe tiếng gào thét của bọn họ, trong lòng có dự cảm xấu, bọn chúng gào thét như vậy, rất có thể là viện binh.

“Tư Hạo.”

Lê Hiểu Mạn vừa muốn lên tiếng, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ hết đạn đi tới.

Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo giơ súng trong tay: “Tổng giám đốc, hết đạn, bầy dã thú này nhất định bị biến dị, một viên đạn không bắn chết bọn chúng, hại tôi lãng phí đạn.”

Súng trong tay Lăng Hàn Dạ cũng trống rỗng: “Tôi cũng hết đạn, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, sau đó rời khỏi đây.”

Dứt lời, anh nhìn Lạc Thụy: “Đi bắn tín hiệu.”

Lúc bọn họ vào núi đã nói, nếu như tìm được Lê Hiểu Mạn sẽ bắn tín hiệu.

Chín thợ săn trong ba đội kia thấy tín hiệu này, sẽ lập tức trở lại tụ họp với bọn họ.

Lạc Thụy nghe Lăng Hàn Dạ nói vậy, lập tức lấy súng bắn tín hiệu ra, leo lên thân cây bắn.

Một tiếng “Ầm” vang lên, một tia sáng màu đỏ chói mắt chọc thủng mây mù trên đỉnh đầu giống như pháo hoa nổ tung trên không trung.

Cohen ở dưới chân núi Sher thấy vậy, lập tức nhìn Thẩm Thi Vi nói: “Phu nhân, xin yên tâm, thủ lĩnh đã tìm được phu nhân của thủ lĩnh chúng tôi.”

Thẩm Thi Vi nghe thế, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, trong mắt đầy ý cười mừng rỡ, hốc mắt ươn ướt, hai tay khép lại, cảm ơn trời đất, Hiểu Hiểu của bà còn sống.

Sophie cách bọn họ không xa thấy trên núi Sher đột nhiên xuất hiện ánh lửa tựa như khói mù, cô ta nghi ngờ nhìn người thần bí hỏi: “Vừa rồi là cái gì?”

Người thần bí nheo mắt, nở nụ cười nhạt: “Đây là đạn tín hiệu của liên minh LR, có lẽ Long Tư Hạo tìm được Lê Hiểu Mạn rồi.”

“Cái gì?” Sophie nghe vậy, mặt đầy thất vọng và tức giận: “Con tiện nhân kia lại không chết, vậy chúng ta làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để cô ta được Tư Hạo mang đi vậy ao? Vì muốn mang cô ta tới đây, tôi đích thân điều động trực thăng của ba tôi, anh ấy sớm muộn cũng biết là tôi làm, tôi phá hư kế hoạch của anh ấy, anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi, vì con tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia mà tôi đắc tội ba tôi, nếu như Lê Hiểu Mạn không chết, tôi liền mất nhiều hơn được, tôi nhất định phải giết cô ta, nhất định phải giết cô ta.”

Cô ta nhìn người thần bí, hai tay giữ bả vai anh ta, bây giờ cô ta chỉ có thể ký thác hy vọng lên người người thần bí: “Anh có cách đúng không? Anh nhất định có cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.