Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 639: Chương 639: Chúng ta lăn thảm




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bàn tay bị hôn ngứa, hơn nữa anh hôn cô như vậy, thân thể cô như bị điện giật, run run, nếu cứ để anh tiếp tục, cô nhất định lại sẽ bị anh dụ dỗ.

Rút bàn tay bị Long Tư Hạo cầm hôn ra, cô hơi nhíu mày nhìn anh: “Ngay cả anh còn không điều tra ra, chứng tỏ kẻ đó không phải người bình thường, em nghĩ sau này chắc còn chuyện xảy ra, cho nên...”

“Cho nên em muốn đi?” Nhìn ra tâm tư Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo híp mắt thâm trầm nhìn cô.

Lê Hiểu Mạn rũ mắt, ngữ khí ôn hòa nói: “Long Tư Hạo, anh kéo em tới đây mấy ngày rồi, em không phải vô công rồi nghề, em cũng có công việc của em, hơn nữa Nghiên Nghiên cũng muốn gặp ông và cậu, em mang Nghiên Nghiên về thăm cậu, anh đưa em bọn em về được không.”

MắtLong Tư Hạo mang ý cười nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng khẽ nâng cằm cô lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Em thực sự muốn trở về?”

Lê Hiểu Mạn rũ mắt, đáp nhẹ một tiếng: “Vâng.”

“Hiểu Hiểu...”

Câu trả lời của cô khiến Long Tư Hạo rung động, anh ôm chặt cô vào lòng, nhắm hai mắt, vùi đầu vào tóc cô, tham luyến ngửi mùi hương riêng biệt thuộc về cô, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười ôn nhu: “Hiểu Hiểu, em có biết anh mong bất cứ lúc nào cũng được cạnh em nhiều đến thế nào không? Nhưng lần này anh chiều lòng em, hôm nay ở cùng anh một ngày, ngày mai anh sẽ đưa em và Nghiên Nghiên về, được không?”

Nghe anh đồng ý, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc, không khỏi nâng mắt nhìn anh: “Anh thật sự muốn đưa bọn em về?”

Long Tư Hạo mỉm cười nhìn cô: “Hiểu Hiểu, cho dù vừa rồi em không nói, anh cũng định đưa hai người về.”

Lời anh nói khiến Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt hiện lên chút mất mác, từ đầu là cô muốn về, nhưng bây giờ, cô lại không muốn phải rời khỏi đây như vậy.

Sở dĩ cô đồng ý với Nghiên Nghiên đến bàn việc này với anh là có hai nguyên nhân, thứ nhất đó là cô cũng muốn về thăm cậu mình, thứ hai là cô không đến văn phòng làm việc một thời gian rồi, cô muốn đến xem sao.

Trợ lý của cô – Tương Y Y một mình quản lý văn phòng cho cô, cô sợ cô ấy quá bận rộn, dù sao cũng chỉ là một cô nhóc mới ngoài hai mươi.

Nhưng sau khi nghe thấy Long Tư Hạo nói đang chuẩn bị đưa cô về, trong lòng cô có chút mất mác khổ sở.

Mũi hơi chua xót, cô không hiểu sao lại muốn khóc, cô biết loại cảm giác này là “không nỡ”, cô không nỡ xa anh.

Tưởng tượng đến lúc phải rời khỏi đây, cô không nỡ, đau lòng, khó chịu, rất muốn ôm anh khóc.

Long Tư Hạo thấy hốc mắt cô đỏ hoe, khóe mắt cũng đã ươn ướt vài phần, anh nheo mắt nhìn cô, ngón tay thon dài khẽ lau hơi nước trong mắt cô, cong cong môi nhẹ nhàng nói: “Hiểu Hiểu, em có thể đừng biểu hiện vui vẻ rõ ràng như vậy được không? Em xem em này, vừa nghe đến việc có thể về đã khóc, không sợ anh đau lòng sao?”

Nghe thấy lời anh nói, khóe mắt Lê Hiểu Mạn càng ướt, cô biết anh hay nói đùa, nhưng anh đúng là tên khốn xấu xa thích vặn vẹo sự thật.

Cô rõ ràng không phải vui phát khóc mà!

Anh cố ý trêu cô đi?

Cứ mặc anh lau, nhưng nước mắt cô vẫn không ức chế được chảy xuống.

“Tư Hạo...” Cô cắn chặt môi dưới, đột nhiên khẽ gọi một tiếng, đôi tay mảnh khảnh ôm cổ anh, chủ động nhào vào lòng anh, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng.

Cô muốn hỏi anh, vì sao anh lại đồng ý đưa em và Nghiên Nghiên về?

Cô muốn nói, em không đi nữa, em muốn ở cùng anh mọi lúc mọi nơi.

Long Tư Hạo nghe tiếng gọi “Tư Hạo” của cô, trong lòng run lên, nheo mắt nhìn cô chăm chú, gợn sóng trong mắt càng dữ dội.

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là Tư Hạo sau năm năm xa cách.

So với việc cô gọi anh bằng họ, anh đương nhiên thích nghe cô gọi anh là Tư Hạo hơn, như vậy bọn họ mới có vẻ thân mật, anh không thích cô đạm mạc xa cách anh.

“Hiểu Hiểu, lâu lắm rồi em không gọi anh là Tư Hạo, gọi thêm một lần nữa đi.”

Đối diện với đôi mắt hẹp dài đen như mực của anh, sự chờ mong chất chứa trong đó khiến Lê Hiểu Mạn rung động, hơi rũ mắt, cô lại khẽ gọi một tiếng: “Tư Hạo...”

Đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo như nhận được ánh sáng, lóe lên lấp lánh, trong mắt đầy ý cười, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, gọi nữa đi...”

Thấy Long Tư Hạo hiếm khi vui như đứa trẻ được cho kẹo như vậy, Lê Hiểu Mạn cũng bị cuốn hút, cô nhẹ nhàng kêu: “Tư Hạo... Tư Hạo... Tư... Ưm...”

Cô cứ gọi Tư Hạo hết lần này đến lần khác, Long Tư Hạo nghe thấy kích động như điên, xoay người đè lên cô, hôn sâu lên đôi môi cô.

Lê Hiểu Mạn giật mình một lát, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại đáp trả nụ hôn ấy.

Giờ cô chỉ muốn buông thả bản thân, không nghĩ đến chuyện gì khác nữa, giờ phút này trong mắt trong lòng cô chỉ có anh.

...

Cả ngày hôm nay, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều không rời khỏi căn phòng ngủ này.

Trong lúc đó, ba bữa cơm của họ đều là người hầu trực tiếp đưa vào.

Mãi đến sáng sớm hôm sau, Lê Hiểu Mạn mới ra khỏi phòng ngủ cùng Long Tư Hạo.

Tiểu Nghiên Nghiên cả một ngày không thấy mẹ đâu đang đứng ngoài cửa phòng ngủ của bọn họ.

Hai người vừa đi ra đã thấy Tiểu Nghiên Nghiên nhăm mặt, sắc mặt thối thối, cứ như ai thiếu bé mấy ngàn vạn không bằng.

Hai tay bé chống nạnh, chân mày vì tức giận lên nhướn cao, thở phì phì trừng mẹ mình và Long Tư Hạo: “Hai người không muốn ra ngoài à? Để con trẻ chờ ở ngoài, hai người không biết xấu hổ à? Không phải nói hai người đừng lăn giường à? Hai người còn lăn đến không ra ngoài được.”

Long Tư Hạo hạ mắt nhìn Tiểu Nghiên Nghiên sắc mặt thối thối nghiêm túc, gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười ôn nhu cưng chiều, khóe môi cong lên: “Nghiên Nghiên, ai nói ta và mẹ con lăn giường?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu, nhìn anh nghi hoặc hỏi: “Chú với mẹ không lăn giường, vậy hai người ở trong phòng làm gì?”

Long Tư Hạo hơi nhướn mày, ánh mắt ôn nhu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cong môi cười: “Chúng ta lăn thảm.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đưa tay đỡ trán, cô nhanh chóng bị hai ba con họ hạ gục.

Cô nhướn mày nhìn về phía Long Tư Hạo: “Thượng bất chính hạ...”

[Câu đầy đủ là “thượng bất chính hạ tắc loạn” ý là bề trên đã không đứng đắn bề dưới chắc chắn sẽ loạn]

Đột nhiên ý thức được chuyện gì, Lê Hiểu Mạn lập tức im lặng, tim đập nhanh hơn vài phần.

Cô nâng mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, thấy khuôn mặt anh tuấn của anh biểu tình bình tĩnh, cũng không vì cô thiếu chút nữa nói lời trong lòng ra mà có gợn sóng gì, trái tim cô hạ xuống, trong lòng lại có chút mất mác.

Sợ anh biết, lại hy vọng anh có thể có chút phản ứng, người luôn mâu thuẫn như vậy.

Điều chỉnh lại cảm xúc, cô mới nhìn về phía Tiểu Nghiên Nghiên, đến trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc dắt đi: “Nghiên Nghiên, chúng ta đi.”

Tiểu Nghiên Nghiên trừng mắt nhìn, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”

Lê Hiểu Mạn rũ mắt nhìn Tiểu Nghiên Nghiêncười, thanh âm ôn nhu: “Không phải con muốn đến chỗ ông với cậu sao? Đương nhiên phải đến nhà cậu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.