Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt tiểu Nghiên Nghiên sáng ngời, mỉm cười dịu dàng với mẹ: “Thật ư? Chúng ta có thể về sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn con gái cười gật đầu một cái: “Tất nhiên là thật, chúng ta có thể đi bây giờ.”
Nói xong, cô nắm lấy tay tiểu Nghiên Nghiên xoay người rời đi.
Tiểu Nghiên Nghiên bị mẹ nắm tay đi được mấy bước liền dừng chân lại, nhíu mày cười cười, mới xoay người nhìn về phía Long Tư Hạo vẫn còn đang đứng tại chỗ, đôi mắt sáng như hai vì sao nhỏ lướt qua một tia mất mát: “Chú đẹp trai ơi, hẹn gặp lại.”
Long Tư Hạo hơi hơi thu mắt, con ngươi sâu lắng nhìn tiểu Nghiên Nghiên chăm chú, khóe môi mỏng hơi nhếch lên: “Được, nhất định sẽ gặp lại
Lê Hiểu Mạn đang đối lưng với anh nghe được câu ‘Nhất định sẽ gặp lại’ kia, cơ thể mảnh mai run lên một cái, sau đó nhanh chóng kéo tiểu Nghiên Nghiên đi xuống lầu.
Lạc Thụy, người chịu trách nhiệm đưa bọn họ rời khỏi biệt thự, đang đợi ở dưới sảnh, thấy hai mẹ con bọn họ đi xuống, anh ta lập tức đứng lên, mỉm cười dịu dàng nhìn hai mẹ con, nhíu mày nói: “Lê tiểu thư, tiểu bất điểm, đã lâu không gặp, tổng giám đốc bảo tôi đến đưa hai người về, các người muốn đi đâu, tôi sẽ đưa hai người đến nơi đó.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn quay đầu lại nhìn về hướng ban nãy, nhưng không nhìn thấy bóng người Long Tư Hạo, xem ra anh không có ý định đưa cô và Nghiên Nghiên về.
Mặc dù trong lòng có chút mất mát đau buồn, nhưng cô không biểu hiện nó ra mặt.
Cô bình tĩnh nắm tay tiểu Nghiên Nghiên đi đến trước Lạc Thụy, nhìn anh ta nở nụ cười lễ phép: “Trợ lí Lạc, cảm ơn anh.”
Lạc Thúy nhíu mày, đôi mắt đẹp vì cười mà vẽ ra một đường thẳng: “Lê tiểu thư, cô đừng khách sáo, tôi cũng là theo lệnh mà làm việc, muốn cảm ơn thì cô nên cảm ơn tổng giám đốc hơn ha!”
Nói xong, anh ta cụp mắt nhìn tiểu Nghiên Nghiên, cười cười giang rộng hai tay: “Tiểu bất điểm, có hứng thú muốn cưỡi lên chú như một con kỵ mã không?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, còn chưa kịp trả lời, Lạc Thụy đã cuối người xuống ôm lấy người nhóc đưa lên cao, còn cho cô bé cưỡi ở trên vai anh ta.
“Tiểu bất điểm, ngồi cho vững, chúng ta xuất phát.”
Lời Lạc Thụy còn chưa dứt, liền nhanh chóng đưa tiểu Nghiên Nghiên lao ra khỏi phòng khách.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lê Hiển Mạn hiện ra nụ cười nhẹ, nhưng thoáng một cái, nụ cười trên mặt cô liền tiêu tan.
Đôi mày xinh đẹp chau lại, cô quay đầu liếc nhìn ra phía sau, do dự một hồi, rồi mới mở cửa rời khỏi phòng khách.
Vào khoảnh khắc bóng dáng mảnh mai cô biến mất khỏi đại sảnh, dáng người ngay thẳng của Long Tư Hạo mới xuất hiện ở cửa thang gác lầu hai, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn về hướng Lê Hiểu Mạn vừa rời khỏi phòng khách, tròng mắt dật đầy vẻ không muốn.
Anh chỉ tạm thời để cô rời đi, anh sẽ đón hai người bọn họ trở về, nếu như không phải bên trong biệt thự có tiềm ẩn nguy hiểm, thì chắc chắn anh đã không để hai mẹ con họ rời đi.
Anh đứng thật lâu ở cửa thang gác lầu hai, mãi cho đến khi phía sau truyền đến âm thanh của Quý Vũ Tình.
“Long tiên sinh...”
Nghe thấy tiếng nói, Long Tư Hạo thu lại ánh mắt, xoay người lại dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Quý Vũ Tình, thấy cô mang theo vali, trên gương mặt đẹp trai không hề dợn lên bất kì gợn sóng nào, môi mỏng mím lại, trầm giọng hỏi: “Thu dọn xong?”
“Ừm! Đã thu dọn xong.” Quý Vũ Tình nâng mắt nhìn Long Tư Hạo gật gật đầu, sau đó nhanh chóng cúi đầu, lông mày cuộn kín che giấu cảm giác mất mác phía sau đôi mắt sáng của cô ta.
“Tôi đã cho quản gia sắp xếp tài xế, sẽ trực tiếp đưa cô đến bệnh viện thành phố.” Ánh mắt Long Tư Hạo lãnh đạm nhìn Quý Vũ Tình, nói xong liền lướt qua người cô ta, xoải bước đi về phía trước, chuẩn bị đi lên lầu ba.
Hai tay Quý Vũ Tình mang theo vali, lông mày vặn chặt, khóe môi ngọ nguậy dường như muốn hỏi Long Tư Hạo cái gì đó, nhưng mãi vẫn không tìm ra dũng khí thốt lời.
Thời điểm bóng người cao tắp của Long Tư Hạo sắp biến mất ở phía sau cô ta thì, Quý Vũ Tình thả vali trong tay xuống, rốt cuộc cũng giành ra dũng khí quay người lại, vội vã gọi Long Tư Hạo.
“Long tiên sinh...”
Nghe thấy âm thanh Quý Vũ Tình lần nữa vang lên, bước chân Long Tư Hạo dừng lại, xoay người, vẫn ánh mắt lãnh đạm nhìn lấy cô ta, giọng điệu hững hờ: “Còn có việc?”
Chất giọng hững hờ đó khiến lông mày Quý Vũ Tình càng vặn càng chặt , cô xiết chặt nắm tay, lấy hết dũng khí nâng mắc đối đầu nhìn sâu vào đôi mắt hẹp dài của anh, nhưng lại bởi vì ánh mắt lãnh đạm của anh, mà nhanh chóng cúi đầu.
“Long tiên sinh, em... Cảm ơn anh, cảm ơn anh và em không thân không quen, nhưng năm năm qua đã giúp đỡ em, nếu như không có anh, năm năm trước Quý Vũ Tình đã không còn sống trên cõi đời này, anh là ân nhân cả đời của em, em sẽ không quên ân tình anh đã đối với em, Long tiên sinh tạm biệt.”
Long tiên sinh, tạm biệt.
Long tiên sinh, chúc anh hạnh phúc.
Cô lặng lẽ trượt nước mắt, một chút lại một chút ướt đẫm gương mặt nhỏ bé xinh đẹp.