Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không phải.” hai mắt Hạ Lâm đầy nước mắt khóc lóc nhìn Lôi Dương: “Anh nói không đúng, không phải Vân Hy cảm kích mới chú ý tới tôi, mới tốt với tôi, anh ấy yêu tôi, chỉ cần Lê Hiểu Mạn mãi mãi biến mất khỏi thế giới này thì anh ấy sẽ yêu tôi, Lôi Dương, anh giúp tôi một lần đi, để tiện nhân kia biến mất được không? Dù sao chuyện gì anh cũng làm rồi, giết người thì tính là gì? Huống chi không cần anh ra tay.”
Lôi Dương phẫn nộ trừng cô ta đang khóc như mưa, không đồng ý cô ta mà cầm ly rượu cô ta còn chưa uống xong rót vào miệng.
Rượu vào cổ họng, anh ta cảm thấy chua xót, Lôi Dương anh ta đúng là chuyện gì cũng làm rồi, ở trong mắt người ngoài anh ta là tên lưu manh làm cho người ta hận, nhưng cô ta không biết anh ta từng là một người nhát gan hèn yếu biến thành ngày hôm nay hơn một nửa là vì cô ta, vì anh ta phải bảo vệ cô ta.
Nhưng mà trong mắt cô ta chỉ có Hoắc Vân Hy.
Anh ta tuy là đại thiếu gia của Lôi gia nhưng anh ta ở Lôi gia như người tàng hình, ba mẹ anh ta ngoài cho anh ta tiền thì chưa bao giờ quan tâm anh ta.
Anh ta không biết đến tình thương của ba, của mẹ.
Trước đây khi còn đi học, anh ta thường bị bạn bè bắt nạt, Hạ Lâm là người đầu tiên thật lòng quan tâm anh ta, người đầu tiên giúp anh ta.
Cho nên anh ta nhớ ơn cô ta.
Lúc cô ta bị bắt nạt anh ta liền muốn bảo vệ cô ta.
Sau này anh ta xông pha trong xã hội, còn đi học mà đã hút thuốc, đánh nhau trốn học, phàm là người bắt nạt cô ta thì đều bị anh ta dạy dỗ.
Hạ Lâm thấy Lôi Dương chỉ uống rượu mà không đồng ý cô ta, cô tay xoắn tay, đi đến bên cạnh anh ta, cầm ly rượu trong tay anh ta, nhìn anh ta làm nũng: “Lôi Dương, anh giúp em một lần có được không? giúp em một lần thôi, Lôi Dương…”
Lôi Dương đẩy cô ta ra, ngồi xuống sofa cầm thuốc ra.
Hạ Lâm thấy vậy hung hăng nhíu mày trong lòng ngầm quyết định, cô ta mặc kệ dùng cách gì nhất định phải để Lôi Dương giúp cô ta loại bỏ Lê Hiểu Mạn.
Cô ta tiến lên lấy thuốc trong tay Lôi Dương dụi tắt sau đó lớn mật ngồi lên đùia nh ta, hai tay ôm mặt anh ta, hôn lên vành tai, giọng điệu mềm mại nói: “Lôi Dương, không phải anh thích em sao? Hôm nay em là của anh.”
Lôi Dương nghe vậy sợ run lên không dám tin nhìn cô ta.
Hạ Lâm quyến rũ nhìn anh ta, sau đó chủ động cởi quần áo mình, lại duỗi tay cởi cho Lôi Dương, sau đó cầm tay anh ta đặt lên ngực mình, rên lên: “Ừm… Lôi Dương, muốn em đi, em là của anh, muốn em đi…”
Lôi Dương nhíu chặt mày nhìn vẻ quyến rũ mê hoặc của cô ta, bàn tay dán lên ngực cô ta hơi run rẩy, ánh mắt hoảng hốt như đang ở trong mộng, anh ta thử sờ vào, hôn cô ta, nhưng khi tỉnh lại mình chỉ là bạn của cô ta.
Anh ta đã muốn cô ta từ lâu nhưng ngại cô ta yêu Hoắc Vân Hy nên anh ta vẫn rất tôn trọng cô ta.
Hiện tại cô ta chủ động tiếp cận anh ta, tình cảm và khát vọng dành cho cô ta bị đè nén như sống lại, dần dần truyền hết vào lòng bàn tay anh ta.
“Uh`m...”
Hạ Lâm thấy Lôi Dương bị mình mê hoặc, như ngầm đạt được mục đích nhếch môi ra sức rên, chủ động hôn môi anh ta.
Cô ta vừa hôn, dục vọng áp chế của Lôi Dương nháy mắt bạo phát.
Anh ta vừa hôn vừa ôm cô ta lên giường, đè lên người cô ta, nhanh chóng làm cho hai người không còn mảnh vải, nắm giữ quyền chủ động lần này tới lần khác tiến công.
Cả người Hạ Lâm hoàn toàn phối hợp với anh ta, hùa theo anh ta.
Người đàn ông nặng nề thở dốc cùng tiếng rên rỉ của người đàn bà vang vọng khắp căn phòng tổng thống.
Hai người hăng như đánh tiết gà, chiến đấu kịch liệt đến khi trời tối đen mới rời khỏi khách sạn.
Hai người còn cho rằng trộm hoan thì thần không hay quỷ không biết lại không nghĩ tới từ lúc hai người họ gặp nhau, nói mỗi câu, làm mỗi chuyện đều bị ghi lại.
Mà người chụp hình lại là ông chủ sau màn của khách sạn Đế Hoa quốc tế Long Tư Hạo.
Lúc này anh đang ở trong phòng điều khiển của khách sạn.
Ngoại trừ anh còn có Lạc Thụy, Tô Dịch.
Lạc Thụy thưởng thức clip chiến đấu của Hạ Lâm và Lôi Dương, cười nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, thì ra Lê tiểu thư mất tích có liên quan đến đôi cẩu nam nữ này, không tệ, may mà tổng giám đốc anh có dự kiến trước để chúng tôi nhìn chằm chằm Lôi Dương, nắm giữ nhất cử nhất động của anh ta, mới biết được chuyện này, nhất là đoạn clip này, nếu anh nói đoạn clip này bị Hoắc Vân Hy biết hoặc công bố cho toàn thế giới biết thì đôi cẩu năm nữ kia còn có mặt mũi sống không?”
Long Tư Hạo cau mày, ánh mắt hung ác, đôi môi nhếch lên độ cong lạnh lẽo: “Đoạn clip này tạm thời không cần công bố.”
“Sao cơ?... vì sao chứ?” Lạc Thụy nhíu mày nhìn Long Tư Hạo, khó hiểu hỏi : “Đoạn clip này chứa không ít lượng thông tin, nếu không công bố há chẳng phải không công rồi sao?”
Long Tư Hạo đứng lên, biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ đầy âm lệ thấm vào lòng người, quan thân như có hơi thở lạnh lẽo bao phủ, làm cho người ta như tiến vào hầm băng, ánh mắt anh lạnh tới thấu xương, khóe môi nhếch lên vòng cung tàn ác: “Hạ Lâm dám làm vậy với Hiểu Hiểu, tôi muốn cô ta vào lúc hạnh phúc nhất đạp cô ta xuống vực sâu vạn trượng, để cho cô ta đau đớn không chịu nổi, sống không bằng chết.”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo: “Lúc cô ta hạnh phúc nhất đó không phải là gả cho Hoắc Vân Hy sao? Ý của tổng giám đốc là muốn giúp cô ta gả cho Hoắc Vân Hy sau đó lại phá hủy cô ta hả?”
Long Tư Hạo cười hung ác: “Trước khi cứu được Hiểu Hiểu, Hạ Lâm và Lôi Dương tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, lập tức cho người điều tra theo dõi Lôi Dương, tôi muốn biết địa chỉ hòn đảo Ngư trong lời hắn ta, trước khi hắn tổn thương Hiểu Hiểu thì cứu được cô ấy.”
“Vâng!” Lạc Thụy đáp lời sau đó cho người điều tra theo dõi Lôi Dương.