Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 335: Chương 335: Chụp hình, trò hay lên sàn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đảo Ngư.

Lê Hiểu Mạn bị nhốt trong nhà gỗ, lúc này mặt trời đã tối, tất cả căn nhà gỗ tối đen như mực.

Đói bụng cả một ngày, cô ngã trên mặt đất ngay cả trừng mắt cũng chẳng còn sức lực.

Lúc này cô nghe thấy động tĩnh, hình như có người đi vào nhà gỗ.

Mùi cá tanh hôi thuộc mùi của đàn ông đang cố gắng nhẹ chân đi vào.

Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhịn xuống cảm giác buồn nôn.

Tuy cô đã nhắm mắt từ lâu nhưng cảm giác được có hai người đi vào, mà trong tay họ có đèn pin đang chiếu vào mặt cô.

Mà hai người đàn ông trung niên đi vào, làn da đen ngăm, quần áo trên người đầy mỡ bẩn, trong đó có một người đầu tóc thưa thớt, nhưng da đầu lại đầy dầu, làm cho người ta có cảm giác anh ta như bj chốc đầu.

Hai người đàn ông đều cầm đèn pin trong tay, lúc Lê Hiểu Mạn bị rọi tới thì hai người nhìn nhau cười, gương mặt lộ ra biểu tình làm cho người ta ghê tởm.

“Lão nhị chốc đầu, cậu cảm thấy người đàn bà này là dạng gì? Có tốt hơn so với đàn bà thịt thô ở làng chài chúng ta không?”

“Người bị gọi là lão nhị chốc đầu mặt nhỏ mà tròn tròn, anh ta sờ cái đầu bị chốc của mình cười tít mắt thành một đường,háo sắc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Qủa thật là quà của trời ban, mấy người đàn bà eo tho chân béo thối hoắc nhìn mà hết khẩu vị, sao có thể so với con nhỏ nõn nà này được? Anh xem da thịt này, mềm mềm, thắt lưng nhỏ mông vểnh thế này, tôi nhìn mà muốn chơi đùa cô ta rồi, ha ha...”

Lão nhị chốc đầu cười bì ổi, bắt đầu cỡi quần áo.

Trên người hắn ta là bộ quần áo bẩn thỉu không có tay áo, phía dưới là chiếc quần vải bẩn thỉu may mà thành.

Hắn ta cởi giây buộc, nhanh chóng cởi đồ chỉ còn lại chiếc quần tứ giác bên trong.

Người đàn ông khác thấy vậy cũng khẩn trương cởi quần áo.

Hai người này nói khẩu âm không nặng nên lời chúng nói Lê Hiểu Mạn nghĩ nghĩ vẫn có thể hiểu.

Ngã nằm trên đất lai nhắm mắt nghe bọn họ nói, cũng nhận ra động tác bọn họ cởi đò, hai tay bị trói của cô ngầm xiết chặt, cô tuyệt đối không thể bị hai tên đàn ông ghê tởm này làm hỏng sự trong sạch được.

Hơi nhăn mày, cô từ từ mở mắt ra, thấy hai người đàn ông kia cởi chỉ còn cái quần tứ giác đang đi về phía cô.

Cô che giấu sự hoảng sợ, đôi mắt ngây thơ khó hiểu nhìn hai người đàn ông nhỏ nhẹ hỏi: “Hai chú, các người tới cứu tôi sao? Tôi đói quá, có thể cho tôi ăn gì được không?”

Đôi mắt cô long lanh trong suốt, biểu tình ngây thơ như cô bé không biết gì.

Cô nói tiếng phổ thông chuẩn, người bình thường đều có thể nghe hiểu.

Hai người đàn ông thấy Lê Hiểu Mạn gọi mình là chú sợ run lên lập tức ngồi xổm trước mặt cô.

Hai người thò tay sờ mặt cô hèn hạ cười nói: “Em gái nhỏ, các chú cũng đang đói bụng đây.”

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn áp chế cảm giác ghê tởm trong người không né tránh mà như cũ ngây thơ nhìn hai ông chú bỉ ổi: “Tôi biết làm thức ăn, sẽ làm cho hai người ăn cùng.”

Bất đắc dĩ phải gọi hai tên này là chú, Lê Hiểu Mạn ở trong lòng hung hăng mắng mình một hồi, nhưng không còn cách nào khác, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, nếu cô làm bộ như cô gái không biết già làm hạ xuống sự cảnh giác của bọn họ thì cô sẽ khó cứu mình.

Long Tư Hạo không ở bên cạnh cô, cô chỉ có thể tự dựa vào mình cứu mình.

Hai tên đàn ông bỉ ổi nhìn nhau cười, đồng thời nheo mắt nhìn Lê Hiểu Mạn: “Em gái, chúng tôi muốn ăn em cơ.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngầm xiết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười nháy máy vô tội hỏi: “Vì sao muốn ăn tôi? Tôi có bệnh, không ăn được, các chú ăn tôi sẽ bị độc chết.”

Hai người đàn ông nghe cô nói vậy bán tín bán nghi nhìn cô.

Lão nhị chốc đầu nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: “Tôi nhìn cô ta sao giống hạt dưa vậy?”

Hạt dưa ý là tên ngốc.

Một người đàn ông khác nhìn Lê Hiểu Mạn bỉ ổi nói: “Mặc kệ cô ta là ngốc hay là cái gì, chỉ cần là đàn bà đều được, vợ tôi chết mười mấy năm, mười mấy năm rồi tôi còn chưa chạm qua đàn bà, khó khăn lắm mới có cô em da thịt non mềm, tôi không thể khộng đụng.”

Nghe thấy lời bọn họ nói, Lê Hiểu Mạn lai ngây thơ nhìn bọn họ: “Hai chú á, đàn bà là cái gì? Có thể ăn sao? Chú à, tôi thật sự rất đói.”

Dứt lời cô nhăn mày cúi đầu làm ra vẻ ủy khuất.

Hai người đàn ông thấy vậy lập tức nói: “Con quỷ nhỏ này là tên ngốc thật hả? Đàn bà chính là phụ nữ ấy, cái này mà cô em không biết sao?”

“Phụ nữ?” Lê Hiểu Mạn đột nhiên mở to mắt vô tội nhìn bọn họ, lắc đầu như trống bổi: “Chú à, ai nói tôi là phụ nữ, tôi không phải, tôi không phải là phụ nữ.”

Hai người đàn ông nghe cô nói vậy đều kinh ngạc nhìn cô: “Bộ dạng cô mềm mại như vậy không phải là đàn bà thì là cái gì?”

Lê Hiểu Mạn lại vô tội nháy mắt: “Các chú chẳng lẽ chưa nghe qua phẫu thuật chuyển giới sao? Tôi là đàn ông làm phẫu thuật mới biến thành phụ nữ, là dạng đàn bà như các chú nói đó.”

Lão nhị chốc đầu sờ đầu nghi hoặc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Hắc La Tử, còn có chuyện phẫu thuật này sao? Còn có thể biến đàn ông thành đàn bà?”

Người đàn ông được gọi là Hắc La Tử sờ đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, lập tức nhìn lão nhị chốc đầu: “Tôi từng nghe qua ở đảo Ngư chúng ta có đứa bé nhà lão Lưu nói, bên ngoài thành phố cái gì cũng có, hình như phẫu thuật nam thành nữ cũng có.”

Lê Hiểu Mạn thấy hai người đàn ông đang nghi hoặc, cô biết muốn họ tin tưởng là rất khó.

Cô nhăn mày cúi đầu bi thương nói: “Các người biết vì sao tôi lại tới đây không? Vì bộ dạng này tôi vị bệnh, còn là bệnh có thể lây nên mới bị mang tới nơi này, nếu không các người nghĩ một người từ bên ngoài như tôi vì sao lại xuất hiện ở đây chứ?”

Hai người đàn ông nghe nói cô bị bệnh lây được dù không dám tin nhưng vẫn nghi hoặc nhìn cô rồi lùi ra sau.

Tuy họ không thông minh nhưng cũng không phải quá ngu ngốc, nhưng nghe Lê Hiểu Mạn nói cô bị bệnh có thể lây truyền sợ chết mà hãi hùng.

Hai người phân tích lời của cô, cảm thấy cô nói có chút đạo lý, một mình cô từ bên ngoài không có lý do gì mà tới nơi này.

Hai người họ có lòng háo sắc nhưng không có gan làm, sợ bị Lê Hiểu Mạn thật sự là đàn ông phẫu thuật thành.

Lúc hai người đàn ông đang xoắn xuýt thì có tiếng két, cửa nhà gỗ bị mở ra, có ánh sáng chiếu vào.

Lập tức có một bé gái đỡ bà lão đi vào.

Bà lão cầm đèn pin trong tay chiếu tới, nhìn lão nhị chốc đầu vào Hắc La tử, gương mặt già nua giận dữ: “Lão nhị chốc đầu, Hắc La Tử, các người hai tên này ở đây làm chuyện xấu gì? Còn muốn xuống tay phá sự trong sạch của cô gái nhà người ta phải không?”

“Haha… chúng tôi làm gì có, chúng tôi chỉ đến xem cô ta mà thôi.”

Lão nhị chốc đầu và Hắc La tử lập tức đứng lên nhìn bà lão cười haha.

Bà lão thấy hai người bọn họ mặc mỗi chiếc quần tứ giác liền giơ gậy đánh về phía họ: “Quần áo còn cởi hết mà dám nói không có? Còn không chút cho tôi…”

“Cút… chúng tôi lập tức cút, ối đau, đừng đánh tôi, đau…”

Lão nhị chốc đầu và Hắc La tử vừa kêu đau vừa ôm quần áo bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.