Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 214: Chương 214: Kinh ngạc, đụng sắc còn đụng cả mặt... (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nói đến đây, cô dừng lại, đôi mắt trong suốt sáng thêm vài phần: “Tư Hạo, trở thành nhà thiết kế nổi danh là ước mơ của em, em vàoTE, không đơn thuần là vì đi làm kiếm tiền, mà là phấn đấu vì ước mơ của mình, em muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân, nhận được lời khen ngợi từ khách hàng, từng bước thực hiện ước mơ của mình.”

Long Tư Hạo nghe giọng điệu tràn ngập chí khí của cô, càng tán thưởng hơn.

Anh bưng ly cà phê lên, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh trói chặt cô, ánh mắt thâm tình cùng cưng chìu: “Mong Hiểu Hiểu của anh sớm ngày thực hiện được ước mơ, trở thành nhà thiết kế trang sức tiếng tăm lừng lẫy nhất giới thiết kế, anh tin tưởng em, nhất định có thể thành công.”

Lê Hiểu Mạn được câu nói ngắn gọn của anh khích lệ, bưng ly cà phê lên, chạm ly với anh, cười hiểu ý: “Cám ơn!”

...

Bữa sáng qua đi, Lê Hiểu Mạn ngồi xe Long Tư Hạo đến công ty, nhưng lúc sắp đến nơi, cô liền xuống xe trước.

Khi vào thang máy, cô gặp Lâm Mạch Mạch, hai người lập tức cùng nhau đến bộ phận thiết kế.

Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Lâm Mạch Mạch liền dùng ánh mắt mập mờ liếc nhìn cô: “Có phải hai người ở chung hay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lê Hiểu Mạn đỏ lên, đang định hỏi sao cô ấy biết, Lâm Mạch Mạch đã há hốc miệng kinh ngạc nói: “Oh! Mygod!”

Lập tức giơ ngón tay cái lên với cô, cười gian tà: “Hiểu Hiểu, sáng suốt, mau xuất ra tất cả vốn liếng, sớm bắt lấy nam thần, vứt bỏ Hoắc cặn bã.”

Lê Hiểu Mạn kéo kéo khóe môi, nhìn thấy bốn phía có không ít người dùng ánh mắt không hảo ý nhìn cô, cô khẽ cau mày, liếc nhìn Lâm Mạch Mạch hỏi: “Bọn họ nhìn mình như thế làm gì?”

“Cái này còn phải hỏi, còn không phải là vì chuyện hai người hôn nhau mãnh liệt bên ngoài công ty sao, hiện tại toàn bộ công ty đều đang đồn cậu và Long tổng có quan hệ không bình thường, Hiểu Hiểu, cậu phải cẩn thận, đoạt nam thần, cậu sẽ trở thành tình địch của nhân viên nữ trong công ty, đương nhiên, tuy mình sùng bái và ngưỡng mộ nam thần, nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành tình địch của cậu, cái này cậu có thể yên tâm.”

Lê Hiểu Mạn nhướng mày cười với cô: “Cậu không nói, mình cũng biết, cậu là chị em tốt nhất kiếp này của mình.”

Cô vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một giọng nói lạnh như băng, còn kèm theo sự bất mãn: “Lê Hiểu Mạn, trưởng phòng gọi cô đến phòng làm việc.”

Nghe thế, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn thấy Dương Lỵ Mai, lúc trước có quan hệ rất tốt với Lưu Kiều Kiều.

Thấy thái độ cô ta như thế, Lê Hiểu Mạn khẽ cau mày, nhưng vẫn cười cám ơn rồi đi vào phòng làm việc của trưởng phòng.

Sau khi đi vào, cô mới biết được Dương Chính Phong gọi mình vào, là muốn hỏi về chuyện của Dương Lỵ Mai.

Lần trước anh ta muốn cô nói với Long Tư Hạo, bảo Long Tư Hạo thả Dương Lỵ Mai, nhưng lần trước bởi vì chuyện của Amy, hiểu lầm Long Tư Hạo, cùng với sau đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, đã quên mất chuyện này.

Lúng túng ra khỏi phòng làm việc của trưởng phòng, cô mới vừa ngồi xuống, phía sau liền truyền đến hai giọng nói.

“Nghe nói bộ phận chúng ta vừa có một nhà thiết kế nổi tiếng đến.”

“Tôi cũng nghe nói, còn là một vị siêu cấp đại mỹ nữ, cô đã giành được giải nhất của cuộc thi thiết kế toàn Châu Âu...”

Hai người sau lưng còn chưa nói hết, một loạt tiếng vỗ tay liền vang lên, giọng của trưởng phòng Dương Chính Phong cũng đồng thời vang lên: “Tạm dừng làm việc, ngẩng đầu lên, hoan nghênh nhà thiết kế nữ Sophie xinh đẹp.”

Nghe được hai chữ “Sophie”, lòng Lê Hiểu Mạn run lên, ngước mắt nhìn thấy đứng bên cạnh Dương Chính Phong là một người phụ nữ trắng trẻo xinh đẹp mặc trang phục nghiêm chỉnh, chính là người phụ nữ cô đã gặp hôm qua.

Chạm sắc còn chạm cả mặt?

Đôi mày thanh tú của Lê Hiểu Mạn khẽ cau lại, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, chẳng biết tại sao, sự xuất hiện của cô ấy đem đến cho cô một áp lực vô hình.

Sophie cười ưu nhã, mi tâm lộ ra sự cao quý, khí chất bất phàm, phảng phất giống như tiên nữ hạ phàm, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai: “Chào mọi người, tôi là Sophie, rất vui và vinh hạnh khi có thể trở thành đồng nghiệp với mọi người, hy vọng sau này trong công việc, có thể hòa hợp với nhau.”

Sự xuất hiện của cô ấy dẫn đến một hồi yên lặng, bất luận là nam hay nữ của bộ phận thiết kế đều dùng ánh mắt kinh động nhìn cô ấy, đang lúc kinh động, cũng phát hiện cô và Lê Hiểu Mạn có khuôn mặt tương tự nhau.

Nhưng cô ấy dung hợp cả vẻ đẹp của Trung Quốc và Phương Tây, khí chất cao quý bất phàm cùng giọng nói nhỏ nhẹ êm tai.

Nhân viên nam phản ứng lại, nhiệt liệt vỗ tay: “Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh nữ thần Sophie gia nhập bộ phận thiết kế của chúng tôi.”

Không ít đồng nghiệp nữ đố kị Lê Hiểu Mạn còn giống như cố ý trêu tức cô: “Wow! Sophie, cô thật là xinh đẹp, cùng một bộ quần áo, cô mặc trên chính là có khí chất hơn người ta, cao quý xinh đẹp hơn.”

Một đồng nghiệp nữ khác nói: “Sophie, trông cô có chút giống Lê Hiểu Mạn của bộ thiết kế chúng ta, không phải hai người là chị em một nhà chứ? Chẳng qua là, cô xinh đẹp hơn cô ta.”

Nghe nói như thế, đôi mi thanh tú của Lê Hiểu Mạn cau lại, nhưng không hề lên tiếng.

Lâm Mạch Mạch liền cất giọng nói: “Kém hoàn hảo chút vẫn tốt hơn, con người không thể thập toàn thập mỹ, xinh đẹp quá mức, thì không phải là người.”

Lâm Mạch Mạch vừa nói xong, nụ cười trên mặt Sophie liền đờ ra trong chốc lát, nhưng cô ta lập tức nhẹ giọng nói: “Hoàn toàn chính xác, quá hoàn mỹ thì không phải là người, mà là tiên, tôi có rất nhiều khuyết điểm cùng thiếu sót, sau này trong công việc, vẫn hy vọng mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Dứt lời, cô ta đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa bàn tay ngọc thon dài ra với cô, cười dịu dàng: “Lê tiểu thư, thì ra cô cũng làm ở TE, thật là trùng hợp, sau này trong công việc, nếu như tôi gặp phải vấn đề khó khăn gì, có thể xin cô chỉ bảo không?”

Lê Hiểu Mạn nhìn bàn tay thon dài của cô ta, cười trang nhã, vươn tay lịch sự bắt tay với cô ta: “Đương nhiên có thể, tôi cũng mới vừa vào, đừng nói là chỉ bảo, nếu như cô cần giúp một tay, nếu có thể tôi nhất định sẽ giúp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.