Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 215: Chương 215: Kinh ngạc, đụng sắc còn đụng cả mặt... (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sophie nhìn cô cười dịu dàng, sau đó làm quen với các đồng nghiệp khác dưới sự giới thiệu của trưởng phòng Dương Chính Phong.

Lâm Mạch Mạch liếc mắt nhìn một người hoàn mỹ không giống người thật như Sophie, nhướng mày với Lê Hiểu Mạn, nghi ngờ hỏi: “Hiểu Hiểu, cậu quen với cô Sophie này à? Hẳn là hai người không phải chị em ruột chứ? Tuy cô ấy rất đẹp, nhưng mà mình không có hảo cảm, vẫn là cậu tương đối chân thật, cũng rất đẹp.”

Nghe thấy lời của Lâm Mạch Mạch, vốn bởi vì sự xuất hiện của Sophie, tâm trạng Lê Hiểu Mạn có chút tuột dốc, giờ đã tốt lên rất nhiều, cô cười cảm kích: “Mình và cô ấy chỉ có chút giống nhau mà thôi, cũng đã từng gặp, không tính là quen biết.”

Cô không nói chuyện hôm qua Sophie tìm đến cửa tự xưng là vị hôn thể của Long Tư Hạo cho Lâm Mạch Mạch, chuyện hôm qua cô vốn không để trong lòng, hiện tại bởi vì Sophie xuất hiện, lại dấy lên trong lòng cô.

Sophie đã đếnTE, hơn nữa còn là vào bộ phận thiết kế, nhất định không phải sự trùng hợp.

Mà lúc này, bộ phận thiết kế bởi vì Sophie xuất hiện, đã có không ít tiếng nghị luận vang lên, mà những nghị luận này đơn giản chính là hạ thấp cô, khen Sophie, cũng có nghi vấn vì sao hai người lại trông giống nhau.

Lâm Mạch Mạch thấy cô khẽ nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: “Nghĩ gì thế?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt liếc nhìn cô, cười nhạt: “Đương nhiên là đang nghĩ đến case trang sức của công ty Ngô tổng mà mình phụ trách rồi, họ định thiết kế đôi nhẫn, yêu cầu tương đối cao, phải độc nhất vô nhị trên đời này.”

Lâm Mạch Mạch khích lệ vỗ vỗ bả vai cô, nhướng mày nhìn cô: “Cố gắng lên!”

“Ừm!” Lê Hiểu Mạn gật đầu, đang chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi cho công ty của Ngô tổng, điện thoại liền vang lên trước.

Cô nhấc máy, lịch sự nói: “Alo! Xin chào.”

“Hiểu Hiểu, là anh.”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Lê Hiểu Mạn lại càng hoảng sợ, có tật giật mình nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy có người đang nhìn mình, tim cô liền đập rộn lên, mồ hôi trên trán rịn ra, thấp giọng hỏi: “Anh gọi điện thoại đến làm gì?”

“Đương nhiên là nhớ em, có một số việc chính là muốn làm trong điện thoại cũng không làm được, nếu không em đi lên chúng ta làm tiếp, sao hả?”

“Anh... Long...” Lê Hiểu Mạn kéo kéo khóe môi, suýt chút nữa cô đã thốt lên ba chữ Long Tư Hạo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng đỏ, nhìn kỹ lại bốn phía, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Sophie, cô nhíu nhíu mày, thấp giọng nói rằng: “Em không thèm nghe anh nói nữa, cúp máy đây, không được gọi lại nữa, em rất bận.”

Dứt lời, cô liền cúp điện thoại, gọi cho công ty của Ngô tổng.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn cúp điện thoại, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nheo lại, đáy mắt hiện ra ý cười nồng đậm, vừa gác điện thoại xong, Lạc Thụy liền tiến đến với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tổng giảm đốc, tôi có một tin tốt cùng một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?” Lạc Thụy đi đến trước bàn làm việc Long Tư Hạo, đôi mày tuấn tú nhíu chặt, biểu cảm trên khuôn mặt trông như sắp xong đời.

Long Tư Hạo thâm trầm liếc nhìn biểu cảm ngưng trọng của anh ta, đang định lên tiếng, Lạc Thụy liền lên tiếng trước.

“Tổng giám đốc, người cũ và người mới....”

Không đợi Lạc Thụy nói xong, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn anh ấy, sắc mặt trầm lãnh: “Nói lại lần nữa xem.”

“Ah?” Thấy ánh mắt lạnh thấu xương kia của Long Tư Hạo, Lạc Thụy lập tự tay nhẹ nhàng vả vào miệng mình, cười híp mắt: “Tổng giám đốc, thật ngại quá, môn văn của tôi không tốt lắm, dùng từ không đúng, không phải trước đây, là anh đã từng thương yêu nhất...”

Sau khi nhận được ánh mắt gần như giết người của Long Tư Hạo, Lạc Thụy lại sửa lời lần nữa: “Tin tức tốt chính là bệnh của tiểu thư Sophie đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể vào công ty đi làm...”

Nói đến đây, anh ấy dừng lại, nhướng mày nhìn Long Tư Hạo, thấy vẻ mặt anh không thay đổi gì nhiều, liền tiếp tục nói: “Tiểu thư Sophie vàoTE, bộ phận thiết kế, thành đồng nghiệp của Lê tiểu thư.”

Long Tư Hạo nghe xong lời anh ấy, khuôn mặt tuấn mỹ bắt đầu thay đổi cảm xúc, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nheo lại, đáy mắt hiện lên vẻ lo âu phức tạp, nhưng sau một lát, lại khôi phục sự thâm trầm ngày thường, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ kia lại hiện ra vẻ tức giận.

“Gọi cô ấy đến đây, dùng cách không kinh động đến bất kỳ ai.” Long Tư Hạo giận tái mặt, giọng nói trầm thấp đan xen sự nổi giận.

“Tổng giám đốc yên tâm, tôi hiểu rồi.” Lạc Thụy nhướng mày nhìn Long Tư Hạo, sau khi nói xong liền ra ngoài.

Lạc Thụy rời đi, chỉ một hồi sau, Sophie liền tiến vào phòng làm việc của anh, giày cao gót màu trắng càng khiến dáng người cô thon thả, sàn nhà màu nâu phát ra tiếng vang dễ nghe khi giày cô nện xuống.

Sau khi cô vào Long Tư Hạo liền có vẻ mặt căng thẳng, môi mỏng xinh đẹp mím chặc, đáy mắt hiện lên sự ác độc, quanh thân đều tản ra hàn khí.

Biết anh tức giận, Sophie đi đến trước mặt anh, khẽ rũ mắt, ra vẻ đã làm chuyện sai, dịu gọng nói: “Tư Hạo, đừng tức giận với em, em biết mình nhận lời mời đến TE mà không thương lượng với anh là em sai, nhưng anh vẫn luôn không chịu gặp người ta, làm sao người ta thương lượng với anh đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.