Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 596: Chương 596: Sao anh vào… (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Dạ!” Lạc Thụy lên tiếng đáp lại, nghiêm nghị nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc cho tôi năm phút, tôi sẽ lập tức đi điều tra điểm dừng chân của Lê tiểu thư ở đâu.”

Dứt lời, anh ta liền xoay người đi ra ngoài, nhưng đi tới cửa phòng, anh ta dừng lại, cau mày nhìn Long Tư Hạo nói: “Tổng giám đốc, tôi nói thật, đứa bé tôi vừa nhìn thấy thật sự rất giống anh, giống như bản thu nhỏ của anh, tôi đang suy nghĩ, đứa bé kia nói không chừng là của Tổng giám đốc anh…”

Không đợi Lạc Thụy nói xong, mắt Long Tư Hạo trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không thể nào.”

Đời này anh chỉ chạm vào Lê Hiểu Mạn, cho nên, phụ nữ khác không thể nào có con của anh.

Nhưng đứa bé đầu tiên của anh và Lê Hiểu Mạn vừa sinh ra đã tắt thở, trên đời này, đâu còn con của anh.

Anh và Lê Hiểu Mạn không có đứa bé chung huyết mạch, đây là đau đớn cả đời này anh không thể nào khép lại.

Nghĩ tới đây, lòng anh liền đau đớn không thôi.

Năm năm trước, khi biết Lê Hiểu Mạn mang thai con anh, loại vui sướng trong lòng anh không cách nào nói rõ.

Anh vui sướng, không chỉ vì anh sắp làm ba, sâu hơn là có đứa bé này, anh và Lê Hiểu Mạn cả đời này sẽ liên kết với nhau thật chặt.

Vì đây là huyết mạch chung của bọn họ, đứa bé chảy dòng máu của anh và Lê Hiểu Mạn.

Trên đời này, chỉ có đứa bé mới có thể liên kết anh và Lê Hiểu Mạn thật chặt với nhau, cho dù giấy hôn thú được luật pháp bảo vệ cũng không thể thật sự liên kết bọn họ với nhau.

Kết hôn có thể ly dị, xóa bỏ quan hệ, nhưng bọn họ có chung đứa bé, quan hệ này vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Đối với đứa bé này, anh có mong đợi rất lớn, cho nên sau khi mất đi, mới có thể đau lòng, bi thương như vậy.

Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch thấy Long Tư Hạo lại lâm vào đau thương mất con gái, ba người đều cau mày không lên tiếng.

Lạc Thụy cho Quý Vũ Tinh một mực không lên tiếng một ánh mắt, tỏ ý cô ta chăm sóc Long Tư Hạo, liền rời đi.

Sau khi Lạc Thụy rời đi, Quý Vũ Tinh nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt lo lắng rơi vào trên tay anh, thấy vết thương còn đang chảy máy, cô ta tiến lên, rũ mắt nói: “Long tiên sinh, vết thương của anh lại chảy máu, hay là tôi xử lý giúp anh.”

“Không cần!” Long Tư Hạo nheo mắt, thanh âm trầm thấp mát lạnh nhìn Quý Vũ Tinh nói, ngồi xuống sofa trong phòng khách chờ Lạc Thụy quay lại, bây giờ anh quan tâm nhất chính là mọi chuyện liên quan tới Lê Hiểu Mạn.

Còn vết thương trên tay anh, anh căn bản không để trong lòng, chút thương thế này đối với anh mà nói căn bản không coi vào đâu, cho dù gãy tay cũng không nằm trong phạm vi anh quan tâm.

Vết thương trên tay anh chờ Lạc Thụy mang tin tức của Lê Hiểu Mạn về mới đi xử lý.



Khách sạn Square.

Lê Hiểu Mạn ngủ lại khách sạn Square nổi tiếng ở New York, nơi này có suối nước nóng chữ trị ít trên thế giới, còn có thể hưởng thụ vừa tắm vừa uống rượu vang.

Lúc này, Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên, cùng với Hàn Cẩn Hi đã trở lại khách sạn.

Lê Hiểu Mạn vào phòng tắm trước, cô tắm xong đi ra, Hàn Cẩn Hi còn ở phòng khách xem TV cùng Tiểu Nghiên Nghiên.

Lúc bọn họ trở lại khách sạn, trời đã tối, cô tắm khoảng một tiếng, bây giờ đã sớm qua 12 giờ.

Cô mặc áo choàng tắm màu trắng tất TV.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy vật, híp mắt nhỏ: “Mẹ, cho con xem một lát nữa đi mà!”

Trên mặt Lê Hiểu Mạn nổi lên nụ cười ôn nhu, đi tới trước mặt Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt nhu hòa nhìn bé: “Nghiên Nghiên ngoan! Đi ngủ!”

“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên rũ đầu nhỏ đáp, đứng lên: “Ba ngủ ngon, mẹ ngủ ngon!”

Nhìn Lê Hiểu Mạn và Hàn Cẩn Hi nói xong, bé liền vào phòng ngủ.

Mỗi lần chỉ cần mẹ ôn nhu cười kêu bé đi ngủ, bé đều ngoan ngoãn đi ngủ.

Nếu hỏi nguyên nhân, một chính là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, hai là sợ mẹ bé nổi giận, ba chính là bé muốn làm một con gái hiếu thuận nghe lời mẹ.

Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên nghe lời vào phòng ngủ, trong lòng rất vui vẻ yên tâm, giữa hai lông mày thoáng qua nụ cười.

Sau khi Tiểu Nghiên Nghiên đóng cửa phòng ngủ, cô mới nhìn Hàn Cẩn Hi còn ngồi ngay ngắn trên sofa, ưu nhã cười: “Hàn tổng, thời gian không còn sớm, anh nên về phòng anh ngủ đi.”

Hàn Cẩn Hi ngồi trên sofa hơi ngước mắt, ánh mắt lười biếng mang theo mấy phần sắc bén nhìn Lê Hiểu Mạn: “Tối nay tôi giúp em rất nhiều, em không có gì muốn nói với tôi?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngồi xuống sofa, câu môi cười: “Tối nay bộ châu báu Nghiên Nghiên là anh cho người dựa theo phong cách thiết kế của tôi đặc biệt làm cho Nghiên Nghiên?”

Cô thiết kế hàng loạt châu báu kết hôn “Màu đỏ lãng mạn” là dựa theo trẻ con, Tiểu Nghiên Nghiên mới hơn bốn tuổi, cho dù dây chuyền và vòng tay có thể đeo, nhưng chiếc nhẫn bé không thể đeo.

Cho nên, tối nay bộ kia là thiết kế riêng cho Tiểu Nghiên Nghiên.

Nhưng trừ cỡ nhỏ ra, bất kể là dây chuyền, vòng tay, nhẫn đều thiết kế giống như đúc “Màu đỏ lãng mạn” của cô.

Hàn Cẩn Hi nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén lưu chuyển trên mặt cô, khóe môi nở nụ cười diễm lệ: “Là tôi cho người thiết kế cho Amber, chính là tiết mục khai mạc triển lãm tối nay.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn Hàn Cẩn Hi, ánh mắt mang theo tia cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.