Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 597: Chương 597: Sao anh vào… (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mặc dù anh ta và Tiểu Nghiên Nghiên đều gạt cô, nhưng trong lòng cô vẫn rất cảm kích, trên đường thành danh nhà thiết kế cao cấp, Hàn Cẩn Hi thật sự giúp cô không ít.

Nếu không có anh ta, chỉ dựa vào tài năng mới như cô, không có cơ hội có thư mời buổi triển lãm châu báu ở New York, chớ nói cho là tác phẩm cô thiết kế có cơ hội trưng bày.

Mỗi một nhà thiết kế, bất kể tác phẩm là gì, đều hy vọng tác phẩm của mình có thể có cơ hội trưng bày.

Mà cô cũng giống vậy, tác phẩm có thể được trưng bày, là một chuyện rất hạnh phúc.

Mặt cô đầy nụ cười, ánh mắt cảm kích nhìn Hàn Cẩn Hi: “Tôi biết anh không về phòng vì muốn nghe tôi nói một câu, Hàn tổng, cảm ơn anh, cảm ơn anh làm tất cả vì chính anh.”

Câu nói sau cùng là lỗi ngôn ngữ rất rõ ràng, Hàn Cẩn Hi dĩ nhiên nghe ra, mà Lê Hiểu Mạn cố ý nói vậy.

Vì cô biết với tích cách của Hàn Cẩn Hi, nếu cô nói cảm ơn anh ta làm tất cả vì cô, Hàn Cẩn Hi sẽ nói anh ta chẳng qua giúp chính anh ta, cho nên cô dứt khoát nói vậy.

Biết Hàn Cẩn Hi lâu, cô phát hiện thật ra anh ta là một người đàn ông rất thích được khen ngợi, còn thích miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, tóm lại, đối phó anh ta, không thể dùng suy nghĩ quá bình thường.

Nghe cô nói, Hàn Cẩn Hi nheo mắt, nhìn cô chăm chú hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, thanh âm trầm thấp: “Xem ra em bắt đầu hiểu tôi, biết nên nói thế nào mới có thể chặn miệng tôi.”

Lê Hiểu Mạn cong mi cười: “Được rồi, cảm ơn tôi đã cảm ơn, anh cũng nên về ngủ đi, tôi mệt rồi.”

Dứt lời, cô đứng lên, dáng vẻ muốn tiễn khách.

Hàn Cẩn Hi nheo mắt, ánh mắt sâu không lường được nhìn cô, thanh âm trầm thấp nghe không ra vui giận: “Lúc khai mạc, em vô duyên vô cớ mất tích một đoạn thời gian, là đi gặp Long Tư Hạo?”

Nghe anh ta nhắc tới Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn liền nhíu mày, biểu tình có chút mất mác.

Hàn Cẩn Hi thấy cô vừa nhắc tới Long Tư Hạo liền bi thương và mất mác, anh ta đứng lên, ánh mắt mang theo lạnh lẽo nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, trong lòng em đang nghĩ tới ai đều không liên quan tôi, nhưng đừng nghĩ trước mặt tôi, tôi không thích biến thành người thứ ba, ở trước mặt tôi, em có thể nghĩ tới tôi, trong mắt em tuyệt đối không thể xuất hiện người đàn ông thứ hai, lần sau nếu em tái phạm sai lầm giống vậy, tôi nhất định sẽ khiến em hối hận.”

Dứt lời, anh ta liền xoay người rời đi.

Đi tới cửa phòng, anh ta dừng lại, thanh âm trầm thấp, vẫn không nghe ra vui giận: “Người không thể quên thì không cần tận lực quên đi, em càng cố ý quên đi, chỉ nhớ sâu hơn, nếu tôi là em, sẽ không tận lực quên đi, chỉ có thể không ngừng suy nghĩ, nghĩ đến chán, nghĩ đến phiền, nghĩ đến muốn ói, nghĩ đến quên mới ngưng.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, nheo mắt nhìn anh ta: “Hàn tổng, tôi không phải là anh, không đạt tới cảnh giới đó của anh, anh về phòng ngủ đi! Ngủ ngon!”

Nghĩ tới một người nghĩ đến quên, đây là một cảnh giới thế nào, cô hoàn toàn không lĩnh hội được, cũng không đạt tới.

“Ngủ ngon!” Giọng Hàn Cẩn Hi hiếm khi nhu hòa, nói hai chữ này mới rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, Lê Hiểu Mạn đóng cửa phòng, đi vào phòng ngủ.

Tiểu Nghiên Nghiên đã ngủ, còn cô nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cả đêm cô không chợp mắt, đến trời sáng mới buồn ngủ.

Tối qua chỉ là khai mạc triển lãm, triển lãm chân chính là ba ngày sau.

Triển lãm ở Trung tâm triển lãm quốc tế New York.

Hiếm khi tới New York một chuyến, Tiểu Nghiên Nghiên dĩ nhiên bắt Hàn Cẩn Hi dẫn bé đi du ngoạn.

Ba ngày nay, Lê Hiểu Mạn không muốn đi đâu, sau khi Hàn Cẩn Hi dẫn Tiểu Nghiên Nghiên đi du ngoạn, một mình cô đợi trong khách sạn.

Nói chính xác là cô nằm trên giường ngủ ba ngày.

Chạng vạng tối ngày thứ ba, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy được một người đàn ông tuấn mỹ ngồi bên giường cô.

Khi thấy rõ người đàn ông là ai, cô lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và không dám tin.

Có phải có thấy ảo giác hay không?

Sao cô thấy Long Tư Hạo rồi?

Anh vào bằng cách nào?

Hay là cô đang nằm mơ?

Cô kinh ngạc ngồi dậy nhìn người đàn ông tuấn mỹ ngồi bên cạnh cô, từ từ vươn tay ra, phủ lên mặt người đàn ông, sau đó dùng lực nhéo mặt anh, hỏi: “Đau không?”

Người đàn ông bị nhéo chính là Long Tư Hạo, anh co rút khóe môi, ánh mắt trầm trầm nhìn người phụ nữ ngủ đến ba hồn không thấy bảy phách, mơ mơ màng màng.

Bàn tay của anh chợt giữ lại sau ót cô, năm ngón tay luồn vào tóc cô, cúi đầu hung hãn gặm cắn môi cô, lúc cô bị đau, lưỡi dài nhanh chóng chui vào miệng cô, chiếm cứ mỗi một tấc lãnh địa của cô, híp mắt hỏi: “Đau không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.