Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 727: Chương 727: Tinh lực của anh rất dồi dào (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe thấy lời nói mập mờ kia của anh, Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn về phía anh đã ăn mặc chỉnh tề, nâng mi mắt hỏi: “Anh vừa mới đi đâu vậy?”

Long Tư Hạo rảo bước đi tới trước mặt cô, đưa tay trực tiếp cầm lấy lọ mỹ phẩm trong tay cô để qua một bên, anh nheo mắt lại nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Bà xã muốn mệt chết ông xã sao? Không thể dùng cái này được.”

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía lọ mỹ phẩm dưỡng da kia, rồi lại nhìn về phía Long Tư Hạo: “Sao anh biết là không thể dùng? Anh cũng hoài nghi cái này có vấn đề à?”

Long Tư Hạo không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: “Bà xã cũng phát hiện có vấn đề?”

Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với Long Tư Hạo: “Em hoài nghi bên trong sữa tắm của chúng ta và mấy loại mỹ phẩm dưỡng da đều bị cho thêm nước hoa có tác dụng gây động tình.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, anh như đã biết chuyện này rồi.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng mà lại đầy tán thưởng, khẽ đưa tay ra nên cằm của cô lên, mỉm cười nói: “Bà xã của anh càng ngày càng thông minh, rất giỏi.”

Thấy biểu hiện của anh rất bình tĩnh, Lê Hiểu Mạn hiểu ra, cô nhìn anh thật sâu: “Tư Hạo, có phải anh đã sớm phát hiện ra những thứ này có vấn đề hay không.”

Long Tư Hạo nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Gọi ông xã.”

Lê Hiểu Mạn vòng hai tay lên ôm lấy cổ anh, mỉm cười nhìn anh: “Ông xã ơi, anh còn chưa nói cho em biết là anh đã phát hiện ra trong sữa tắm của chúng ta có vấn đề từ lúc nào? Có phải tối hôm qua hay không?”

“Uhm.” Long Tư Hạo khẽ gật đầu với cô: “Bà xã à, trước không nghiên cứu cái vấn đề này nữa, vận động cả đêm rồi, em không đói bụng sao? Đi xuống ăn sáng trước đã.”

Bởi vì lời này của anh mà Lê Hiểu Mạn hơi ngượng ngùng, cô nhìn về phía anh hỏi: “Vậy anh không mệt mỏi sao?

Tinh lực của anh có thể dồi dào như vậy hay không?

Long Tư Hạo cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô, thâm tình nhìn cô, hài hước cười nói: “Bà xã ơi, em cảm thấy người chiếm được tiện nghi có mệt không?”

Lê Hiểu Mạn rất thành thực lắc đầu: “Không biết.”

Long Tư Hạo cong môi cười nói: “Cái này tất nhiên là không rồi, người chiếm được tiện nghi sẽ không cảm thấy mệt mỏi, vì vậy, mỗi đêm lúc anh chiếm được tiện nghi của bà xã thì sao biết mệt mỏi là gì?”

Lê Hiểu Mạn khẽ giật mình, rồi khuôn mặt của cô lại đỏ bừng lên: “Đây là hai chuyện khác nhau, khốn kiếp, anh lại quanh co sang chủ đề khác rồi.”

Anh trả lời như vậy mà được sao? Tuy nhiên cô rất thích tính hài hước này của anh, chung một chỗ với anh, thật sự rất hạnh phúc.

“Ông xã...” cô nhìn về phía anh, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, giọng nóicũng mềm mại hơn rất nhiều: “Em chỉ muốn tặng nụ hôn chào buổi sáng cho mình anh thôi.”

Dứt lời, còn không chờ cô hành động, Long Tư Hạo đã chợt cất bước lên trước, ngang ngược kéo cô vào trong ngực mình, một tay nắm lấy eo nhỏ của cô, rồi khẽ nghiêng người đè xuống, Lê Hiểu Mạn thuận thế ngửa về sau, thân thể hai người cách sàn nhà một góc 80°.

Lúc này, nhìn thế nào cũng thấy tư thế của hai người cực kỳ hai lãng mạn.

Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn, đây không phải tư thế lãng mạn sau màn anh hùng cứu mỹ nhân thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim cổ trang hay sao?

Long Tư Hạo mỉm cười cưng chìu nhìn cô, anh cúi đầu xuống vồ lấy đôi môi của cô, thực hiện nụ hôn kiểu pháp nóng bỏng.

Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Lê Hiểu Mạn thở hổn hển, cô dùng sức hô hấp.

Long Tư Hạo ngậm đầy ý cười nhìn cô: “Bà xã à, em thích nụ hôn kiểu pháp nóng bỏng của ông xã không?”

Lê Hiểu Mạn thở hổn hển nhìn về phía anh, cố ý nói: “Cũng được, bình thường thôi, không ghét lắm.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô: “Xem ra bà xã rất không hài lòng...”

Nói đến đây, anh lại duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực anh lần nữa, rồi nheo mắt lại nhìn cô: “Chúng ta tiếp tục, anh sẽ hôn đến khi nào bà xã hài lòng mới thôi.”

Thấy anh muốn hôn tiếp, Lê Hiểu Mạn đang thở hổn hển chỉ có thể cầu xin tha thứ.

Cô dịu dàng nhìn anh: “Ông xã ơi, anh giỏi quá, thật sự rất giỏi, em rất thích, em đói rồi, chúng ta đi xuống ăn sáng đi, được không?”

Nghe cô nói đã đói rồi, Long Tư Hạo mới bỏ qua cho cô, sau đó anh khom người bế ngang cô lên rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Sau đó, anh lại tự mình mặc quần áo cho cô, chải đầu, phục vụ cô đúng cách.

Lê Hiểu Mạn hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Có được người ông xã như vậy? Thì còn cần gì khác?

Đây là lần thứ hai cô thầm khen ngợi trong lòng.

Lê Hiểu Mạn có Long Tư Hạo yêu cô như vậy, đây thật sự là điều hạnh phúc nhất, điều may mắn nhất trong cuộc đời của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.