Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 396: Chương 396: Tòa biệt thự xa hoa (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô vừa nói những lời đó đúng là tổn thương sâu sắc Long Tư Hạo, anh nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt trầm xuống: “Xem như anh bá đạo, chuyện khác anh có thể nghe theo em, chỉ riêng chuyện này thì không được, Hiểu Hiểu, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh, anh ở đâu thì em ở đó, kiếp này chúng ta ngủ cùng giường chết cùng huyệt.”

Ngủ cùng giường chết cùng huyệt?

Lê Hiểu Mạn vì lời nói của anh mà đôi mắt lóe lên những giọt nước mắt, là rung động nhưng lại cảm thấy giấc mộng này thật khó thực hiện.

Anh và Sophie đã làm ra chuyện như vậy rồi,co còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra cả đời này sao?

Cô bị anh bá đạo kéo ra khỏi nhà trọ, sau đó lại bá đạo ôm cô lên xe.

Tất cả quá trình đều nằm trong lòng anh, căn bản cô không thể phản kháng.

Trong xe, cô không để ý đến anh mà chỉ dựa đầu vào cửa kính xe, ánh mắt không chút tiêu cự nhìn cảnh vật và những tòa nhà cao ngất bên đường.

Ghế lái, Long Tư Hạo như đang chuyện tâm lái xe nhưng thật ra tầm mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm cô, thấy cô nhăn mày, khuôn mặt không có lấy một nụ cười, lòng anh đau đớn không thôi.

Anh biết không nên ép cô nhưng nếu anh không làm vậy thì anh sẽ mất đi cô.

Anh không cho phép cô rời đi, tuyệt đối không.

...

Hồ Thủy Lộ nằm ở phía Bắc của thành phố cũng là hồ dài và lớn nhất, sơ với Nguyệt hồ thì càng nổi tiếng hơn.

Hồ Thủy Lộ xinh đẹp ở giữa có một hòn đảo tư nhân, khung cảnh xung quanh cực kì yên tĩnh, phong cảnh xinh đẹp, không khí trong lành, hai bên hồ là rặng cây xanh, nhìn giống như thế ngoại đào viên vậy.

Mà hòn đảo này vẻn vẹn chỉ có một tòa biệt thự tư nhân đồ sộ.

Chủ nhân của căn biệt thự này vẫn rất thần bí.

Lại gần hòn đảo có thể thấy được xung quanh xây dựng theo công viên, xung quanh hồ là các phố buôn bán, hội sở cao cấp và khách sạn.

Đến được căn biệt thự chỉ có một cây cầu lớn, nhưng trên cầu lại bị vệ sĩ trấn giữ, ngoại trừ chủ nhân biệt thự ra thì những người khác phải có giấy thông hành, nếu không không thể nào đi vào.

Bên cạnh bờ hồ sẽ đậu một vài chiếc cano hoặc là chuyện nhỏ, nhưng những loại thuyền này chỉ có thể đón khách đến hội sở cao cấp xung quanh và khách sạn, không có giấy thông hành thì không được đặt chân lên đảo nhỏ, càng đừng nói là tiến vào tòa biệt thự tư nhân như tòa thành.

Lúc này Long Tư Hạo đang lái chiếc Roll Royce đi vè phía chiếc cầu nối đến hòn đảo tư nhân.

Từ nhỏ Lê Hiểu Mạn lớn lên tại thành phố K nhưng hồ Thủy Lộ này cô chưa từng tới, một phần là cô thường ở trong nhà không hay ra ngoài.

Hai là những nơi nhà giàu mới đến thì cô càng không đến.

Nhưng hòn đảo tư nhân trên hồ Thủy Lộ giống như căn cứ quân sự vô cùng thần bí, người bình thường không thể đặt chân lên thì cô vẫn nghe đến.

Ngồi trên xe, cô thấy Long Tư Hạo cứ thế lái xe lên cầu, mà đám vệ sĩ lại vô cùng cung kính với anh, không hề ngăn cản, điều này làm cho cô cực kì ngạc nhiên và nghi hoặc.

Cô nhíu mày nhìn anh: “Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? Không phải nơi này những người khác không thể vào sao?Anh có giấy thông hành hả?”

Cô nhíu mày, hình như lúc nãy cô không nhìn thấy anh đưa giấy thông hành ra.

Long Tư Hạo nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười bí hiểm: “Không phải nói anh bá đạo sao? Anh đi đâu còn phải giấy thông hành?”

Dứt lời anh duỗi tay ra ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn cô một cái cười nói: “Rất nhanh là tới rồi, chờ đến nơi anh nói cho em được không?”

Lê Hiểu Mạn không đáp lại anh mà chỉ nhìn anh, cô phát hiện anh vẫn luôn thần bí như vậy, hơn nữa năng lực không thể khinh thường và cũng khiến cho cô chấn động.

Đối với bối cảnh và thân phận của anh, trong lòng cô không nhịn được nghi hoặc, anh thật sự chỉ là tổng giám đốc của TE, là cháu trai trưởng của Hoắc gia sao?

Dù phong cảnh bên hồ rất đệp, càng tới gần hòn đảo nhỏ phong cảnh càng nhã nhặn lịch sự hơn, thật làm cho người ta có cảm giác thoải mái và thư sướng.

Trên hòn đảo, tòa biệt thự xa hoa, cây cối xanh um tùm, phía trước còn có một vườn cỏ đầy hoa, cảnh sắc xinh đẹp như tiên cảnh.

Tòa biệt thự dưới ánh nắng mặt trời càng trông đồ sộ mà thần bí.

Chiếc roll Royce màu đen của anh dừng lại trước vườn cỏ của tòa biệt thự.

Ngồi trong xe,Lê Hiểu Mạn nhìn căn biệt thự, trong lòng vô cùng rung động, một nơi xa hoa lại như tiên cảnh này làm cho cô còn ngỡ mình đang mơ.

Quản gia từ trong tòa nhà đi ra thay anh mở cửa, cung kính gật đầu: “Thiếu gia…”

Nhìn quản gia là người lớn tuổi chừng 65, nhưng nhìn tinh thần vẫn rất tốt, sắc mặt cực kì nghiêm cẩn.

Lập tức ông ta lại nhìn Lê Hiểu Mạn trong xe, cung kính cúi dầu: “thiếu phu nhân…”

Nghe quản gia nói, Lê Hiểu Mạn ngồi trong xe cũng ngẩn ra, đôi mắt nghi hoặc nhihfn quản gia, vừa muốn mở miệng giải thích cô không phải là thiếu phu nhân thì Lê Hiểu Mạn đã xuống xe thay cô mở cửa, sau đó nắm chặt tay cô đón cô xuống xe.

Tuy ở trong xe đã thấy căn biệt thự rất lớn nhưng sau khi xuống xe ngẩng đầu lên lại thấy tòa biệt thự xa hoa như tòa thành mà rung động và thổn thức không thôi.

Người hàu trong biệt thự đều mặc đồng phục giống nhau đứng trước cửa lớn.

Lê Hiểu Mạn xuống xe,đám người hầu đều lên tiếng, thái độ vô cùng cung kính: “Hoan nghênh thiếu gia và thiếu phu nhân về nhà.”

Nghe âm thanh chỉnh tề đó, Lê Hiểu Mạn chấn động tâm thần, ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn đang nắm tay cô: “Đây là chuyện gì vậy?”

Đột nhiên cô cảm thấy như bị mắc mưu, mà anh lại từng bước kéo cô nhảy vào hố.

Những cô gái ăn mặc đoan chính, chỉnh tề này là người hầu ở trong biệt thự.

Mà bọn họ gọi anh là thiếu gia, chứng minh anh là chủ nhân của nơi này hoặc là chủ nhân nhỏ.

Cô nhớ rõ Hoắc Vân Hy nói anh có một biệt thư tư nhân ở thành phố K, chẳng lẽ nói là nơi này sao?

Long Tư Hạo thấy cô nghi hoặc liền cúi đầu hôn cô trước mặt đám người hầu rồi mới dịu dàng nói: “Có gì nghi vấn đợi lát nữa rồi nói.”

Dứt lời anh ôm eo cô đi vào biệt thự.

Căn biệt thự khiến cho người ta tặc lưỡi bên trong cái gì cũng có, có phòng xem phim nhỏ, có bể bơi xa hoa, có sân golf, có bar, vườn hoa, phòng âm nhạc, phòng tập thể hình, ngay cả khu vui chơi cho trẻ con cũng có.

Bên trong biệt thự có rất nhiều vệ sĩ, mỗi người đều có cương vị của mình không ai chậm trễ.

Từ lúc tiến vào, đập vào mặt là cảm giác quý khí của hoàng gia, trang trí hoa lệ, đại sảnh rực rỡ, dưới ánh sáng càng bắt mắt, cầu thang tròn tráng lệ, thảm trải dưới đất dệt đồ đằng Ba Tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.