Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 397: Chương 397: Tòa biệt thự xa hoa (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn bị Long Tư Hạo ôm lấy, không đi thang máy mà đi cầu thang bộ đến lầu ba.

Phòng ngủ rộng kinh người như phòng ngủ của hoàng đế, còn cả chiếc giường Kingsize lớn hình tròn, bên cạnh là những đóa hoa vàng, mỗi cánh đều được khắc đồ àn, trên sàn vẫn là thẩm dệt Ba Tư, tất cả được trang hoàng xa hoa mang hơi thở cổ xưa, bên trong phòng tắm còn có hồ tắm lớn…

Phía tây phòng ngủ có cửa sổ sát đất, chỉ cần kéo rèm che lên là có thể thấy được phong cảnh tuyệt đẹp của vườn hoa.

Đứng ở trong phòng ngủ xa hoa, Lê Hiểu Mạn như tiến vào cảnh trong mơ, hơn nữa chờ lấy lại tinh thần cô liền hỏi: “Nơi này… là nhà anh sao?”

Từ lúc cô quen biết anh đến giờ thì cô vẫn chưa biết nhà của anh, mà cô cũng chưa bao giờ hỏi anh điều này.

Tuy anh là cháu trai trưởng của Hoắc gia nhưng anh không ở Hoắc gia mà từ khi cô dọn đến ở Hoa Hồng Uyển anh vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô.

Hiện tại nghĩ lại lúc đó chẳng hiểu sao cô và anh ở cùng một chỗ, mà đoạn thời gian hai người ở chung, thậm chí nhà ở chân chính của anh cô cũng không biết.

Nơi này xa hoa hung vĩ làm cho cô líu lưỡi, ngay cả Hoắc trạch tiếng tăm lừng lẫy so với nơi này còn kém xa.

Nơi này đủ để ném Hoắc trạch xa tận mấy chục con đường.

Long Tư Hạo kéo cô đến chiếc giường lớn Kingsize ngồi xuống. đôi mắt anh đầy ý cười dịu dàng nhìn cô: “Nơi này là tổ tiên anh mua, là tổ nghiệp của Long gia.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh: “Anh dẫn em đến đây là…”

Long Tư Hạo vỗ vỗ mặt cô, đôi mắt đầy ý cười thâm tình: “Sớm muộn gì em cũng sẽ vào ở đây, đương nhiên là cho em thời gian thích ứng trước, huống hồ hiện tại em đang có thai, cần có người chăm sóc, lúc anh không có ở đây, một mình em ở Hoa hồng uyển làm anh lo lắng”

Lê Hiểu Mạn nhìn cánh tay anh đang vỗ mặt mình, cô híp mắt nói: “Ai bảo sớm muộn gì em cũng ở đây? Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói qua sẽ gả cho anh, Long Tư Hạo, em không muốn ở đây, chờ ở chỗ này giống như con chim bị giam vào nhà giam, cực kì không tự do, huống hồ chúng ta không kết hôn, em không phải là người Long gia, mời anh đừng bảo đám người đó gọi em là thiếu phu nhân.”

Long Tư Hạo thâm tình nhìn cô, môi mỏng nhếch lên: “Hiểu Hiểu, sớm muộn gì em cũng là nữ chủ nhân nơi này, hiện tại bọn họ bắt đầu gọi em là thiếu phu nhân miễn cho sau này còn phải đổi.”

Anh đã sớm đoán được cô không đồng ý ở lại nơi này, nghe cô nói vậy anh không hề cảm thấy bất ngờ.

Mà lâu như vậy anh mới mang cô tới đây là vì sợ cô không thích nơi này.

Nhưng một ngày nào đó cô sẽ trở thành nữ chủ nhân ở nơi đây, là thời điểm để thích ứng nó rồi.

Nhìn Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn buồn phiền đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh muốn em nói bao nhiêu lần đây? Em chưa nói là muốn gả cho anh.”

Thấy cảm xúc của cô có chút kích động, Long Tư Hạo đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: Hiểu Hiểu, đời này của em chỉ có thể gả cho anh, đừng quên hiện tại em đang mang thai, chẳng lẽ em muốn dẫn con của anh đi gả cho người đàn ông khác sao? Anh tuyệt đối không cho phép con anh nhận người khác làm ba, càng không cho phép em gả cho người khác, em là của anh.”

Giọng điệu của anh vô cùng bá đạo, ham muốn mãnh liệt chiếm lấy làm cho Lê Hiểu Mạn run lên, xoay người không nhìn anh cũng không đáp lại anh.

Long Tư Hạo nhìn bóng lưng nhỏ xinh của cô, anh nhăn mày, phát giác trải qua chuyện tấm hình kia giữa bọn họ hoặc là im lặng hoặc là cãi nhau.

Tình cảm nói vài câu là phai nhạt, tuy bọn họ cãi nhau không quá ầm ĩ lại càng im lặng, nhưng loại cảm giác đó so với cãi nhau còn đáng sợ hơn.

Anh cực kì sợ hãi tình cảm của bọn họ vì thế mà bất hòa.

Huống hồ đến giờ anh vẫn chưa xác định cô có bao nhiêu tình cảm dành cho anh, anh càng sợ cô chẳng thèm dành cho anh chút tình cảm nào.

Trái tim anh hung hăng đau đớn, trong mắt tràn đầy sự thống khổ.

“Hiểu Hiểu...”

Nhỏ giọng gọi một tiếng, anh đưa tay kéo cô xoay người lại, đau đớn nhìn cô: “Hiểu Hiểu, không cần lại như vậy với anh có được không? Không cần phản đối anh, không cần lạnh nhạt với anh có được không?”

Lê Hiểu Mạn dời mắt không thèm nhìn anh: ‘Long Tư Hạo, anh cảm thấy em nên thế nào với anh đây? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Anh khiếm nhã em đồng ý, anh bá đạo kéo em tới đây, bá đạo để người hầu gọi em là thiếu phu nhân, anh có tôn trọng em không, hỏi han ý nguyện của em hay không? Có phải anh xem em là tượng gỗ không hả? Em cứ thế mặc cho anh bài bố sao?”

Lời nói của cô hết sức lãnh đạm, có chứa sự oán giận anh, không hiểu anh, tất cả đều là cho anh đau xót.

Loại cảm giác đau này thật khó chịu, nó làm cho anh cảm thấy hít thở không thông rồi.

Anh nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh thừa nhận mình bá đạo kéo em tới đây nhưng anh không có ý bài bố em, vì sao em cứ hiểu nhầm anh như vậy? Có phải hiện tại mặc kệ anh làm gì thì ở trong mắt em đều là sai lầm hay không? Chỉ có thả cho em rời đi, mãi mãi biến mất khỏi sinh mệnh của em thì em mới vừa lòng đúng không?”

Lê Hiểu Mạn không đáp lại lời anh nhưng một câu nói mãi mãi rời khỏi sinh mệnh cô mà trái tim cô run lên, hung hăng đau đớn.

Anh rời đi làm cho cô đau lòng nhưng mà đối mặt với anh cô lại không tìm được cách gì để ở chung cả.

Giống như trước đây thì không thể nào, chỉ có im lặng mới là cách tốt nhất.

Long Tư Hạo thấy cô im lặng, trái tim an càng đau đớn không thôi.

Đột nhiên anh đưa tay giữ chặt vai cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Hiểu Hiểu, anh nói trong ba ngày sẽ để em biết được sự thật, anh có một đoạn ghi âm, sau khi em nghe xong sẽ biết anh có nói dối em hay không.”

Dứt lời anh buông cô ra cầm điện thoại mở ghi âm ở bệnh viện.

Lê Hiểu Mạn nhìn anh sau đó lại nhìn chằm chằm di động trên tay anh.

Ghi âm truyền ra âm thanh của Sophie và Long Tư Hạo, âm thanh của cô ta vừa suy yếu vừa đứt quãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.