Túc Lăng xoay người xuống ngựa, đỡ Cố Vân xuống, tướng sĩ run run tiếp
nhận dây cương, “Tướng quân ——” tiểu tướng để Cố Vân ra ngoài thấy Túc
Lăng mang nàng trở về, đều nhanh lệ nóng doanh tròng! (bé khóc ạ)
Cố
Vân không hiểu ra sao, đây là tình huống gì a? Mấy người đứng ngoài
tướng quân phủ người người đều mặc thật áo bông thật dày, tuy vẫn thẳng
tắp nhưng là tay nắm trường thương hiển nhiên đã bị đông lạnh đỏ lên,
thở ra đều là trắng bệch. Đại môn tướng quân phủ đóng chặt, cánh cửa có
gì đó trong suốt, còn phiêu tán thản nhiên sương trắng. Cố Vân nhìn Túc
Lăng bên cạnh sắc mặt xanh mét, mờ mịt hỏi: “Sao lại thế này?”
Chết
tiệt! Băng Luyện, thật sự muốn đóng băng tướng quân phủ của hắn. Túc
Lăng cắn răng. Cố Vân bỗng nhiên chợt lóe ý nghĩ,nói: “Là Băng Luyện? ”
Này cũng rất quá đi?
Túc Lăng oán hận trả lời: “Nó đang phát giận,
nàng nghĩ biện pháp làm cho nó thu liễm một chút, bằng không đến hừng
đông sẽ rất khó xong việc.” Ngay cả cửa này đều đông lạnh thành như vậy, hắn không thể tin được trong phủ là bộ dáng gì nữa.
Cố Vân hiểu rõ
gật đầu, “Nó ở đâu ?” Nếu trời đã sáng băng vẫn không tan, làm cho người bên ngoài thấy nhất định lời đồn nổi lên bốn phía.
“Ỷ Thiên uyển.”
Nghĩ đến Băng Luyện có thể biến toàn bộ tướng quân phủ giống Ỷ Thiên
uyển, răng Túc Lăng lại bắt đầu ngứa, nếu có thể hắn nhất định nấu chảy
nó!
Hai người đi vào, tiểu tướng chạy tới muốn đẩy cửa ra, băng trên
cửa thực trơn, phỏng chừng phía trong đã bị đóng băng, đẩy như thế nào
cũng không ra, mấy người thấy thế chạy nhanh qua hỗ trợ. Bảy tám tướng
sĩ cùng nhau dùng sức, trầm trọng đại môn mới chậm rãi đẩy ra, tiếng
vang kẽo kẹt kẽo kẹt rất là chói tai nhưng cũng chỉ đẩy ra một chút liền rốt cuộc không đẩy được nữa.
Túc Lăng đi vào trước, Cố Vân đi theo
phía sau hắn, chân chính đi đến bên trong Cố Vân mới biết được cái gì
tên là bất khả tư nghị! Tay Túc Lăng nắm Xích Huyết đã hơi hơi phát run, hậu quả của việc dùng sức quá độ chính là gân xanh cơ hồ muốn bạo. Cố
Vân nuốt nuốt nước miếng, nếu nàng là Túc Lăng phỏng chừng đã bạo mạch
máu…
Băng ước chừng hơn mười cm đem đường đá cùng mặt cỏ toàn bộ đông lạnh ở, lá cây cũng đã không có mấy, tất cả đại thụ đều trụi lủi, cứng
cáp còn ngưng kết một băng trụ dài nhỏ có thể làm hung khí, núi đá dùng
để bài trí cũng không thể may mắn thoát khỏi đã thành băng sơn. Nếu
không phải Túc Lăng tại bên người, nếu không phải quen thuộc bố cục còn
có thể nhìn ra đại khái bộ dáng Cố Vân thật sự thực hoài nghi, này làm
sao là tướng quân phủ, quả thực chính là thế giới băng tuyết.
Nói
thật, cảnh sắc trước mắt còn rất đẹp nhưng là Cố Vân thật sự không có
tâm tình thưởng thức, thật lạnh a, máu trên người như đang đông lại, Túc Lăng đưa áo choàng căn bản chắn không được. Cố Vân run run, trên tay
bỗng nhiên ấm áp, Túc Lăng cầm đã cầm bàn tay đã sắp đông cứng của nàng.
“Đi phòng khách trước.” Kéo Cố Vân, hai người một đường đi hướng tới phòng
khách. Càng đi, gió lạnh càng lạnh đến xương, loại lạnh lẽo này làm cho
người ta hít thở không thông, nó có thể đem khí ngươi thở ra nháy mắt
ngưng kết thành băng, có thể đọng lại máu. Cố Vân không khỏi âm thầm bảo cho chính mình, về sau trăm ngàn không cần trêu chọc Băng Luyện! Thật
sự là rất khủng bố .
Thật vất vả, hai người chạy tới phòng khách, cửa gắt gao đóng, bên trong có ánh lửa, Túc Lăng dùng sức vỗ cửa gỗ đồng
dạng kết băng một chút, bên trong truyền đến thanh âm nói chuyện, chỉ
chốc lát sau, cửa từ bên trong bị dùng sức đẩy ra, Cố Vân chỉ cảm thấy
đầu vai đau xót, ngay sau đó người đã bị Túc Yến nhấc vào trong.
Túc
Lăng buông tay Cố Vân, cầm một cái áo da đang khoát lên ghế phi lên
người nàng, chính mình phủ thêm một cái. Áo da làm cho Cố Vân đã muốn
đông lạnh nói không nên lời nói chậm rãi hoãn một hơi, nhìn kỹ, trong
phòng đốt lửa, lửa đã cháy lớn vẫn là không có nhiều nhiệt lực lắm,
nhiều lắm chính là so với bên ngoài đỡ chút, vây quanh đống lửa trừ bỏ
Túc Yến, còn có Túc Toàn, Túc Nhậm, liền ngay cả vài ngày không thấy Túc Kình cũng đã trở lại. Trong hoàn cảnh như vậy còn có một người không có vây quanh bên đống lửa, cuộn người dựa vào góc tường kết băng mỏng,
người đó là Túc Vũ.
Ánh mắt đỏ đậm nhìn nàng không đến một giây liền lập tức dời đi, nhìn ánh mắt hắn coi như thanh minh, rượu hẳn là đã tỉnh.
Bàn tay nặng nề chụp lên trên vai Cố Vân, Túc Yến vội vàng nói: “Nha đầu a, ngươi cuối cùng đã trở lại. Băng Luyện điên rồi, ngươi mau đi qua ngăn
nó lại, lúc này cũng chỉ có ngươi có thể chế được nó!” Tộc trưởng đã qua nhìn Băng Luyện cũng thiếu chút bị đông cứng, hiện tại nàng là hi vọng
cuối cùng của bọn hắn.
“Không được.” Không đợi Cố Vân đáp lời, Túc
Lăng đã muốn lạnh giọng từ chối, “Nàng không thể đi, lạnh như thế, không đến Ỷ Thiên uyển đã bị đông lạnh hỏng rồi.” Trên mặt nàng một chút
huyết sắc đều không có, hắn không thể làm để nàng gặp nguy hiểm.
“Kia làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ cho Băng Luyện tiếp tục điên?
Túc Nhâm nhìn về phía Túc Kình, “Tộc trưởng —— “
Túc Kình nghĩ nghĩ, trả lời: “Ngươi thử gọi nó đi.”
Cố Vân gật đầu: “Vâng.”
“Băng Luyện!”
Không có phản ứng.
“Băng Luyện!”
Đem thanh âm phóng đại một ít, Cố Vân lại gọi một tiếng.
Như trước không phản ứng