Cố Vân lắc đầu, trả lời có chút thất bại: “Không được, khả năng quá xa.” Túc Lăng nói trong nửa dặm gọi Băng Luyện nó đều có thể đến bên cạnh
nàng, nhưng là từ phòng khách đến Ỷ Thiên uyển, tuyệt đối không chỉ nửa
dặm.
Túc Kình tiếp tục mỉm cười nói: “Dụng tâm, ở trong lòng gọi, nó
hẳn có thể nghe thấy.” Băng Luyện đối nàng ỷ lại cùng nhận thức vượt quá tưởng tượng của bọn họ, có lẽ nàng cùng Băng Luyện cảm ứng không chỉ
như thế.
Dụng tâm? Cố Vân nhíu mày, tâm lý cảm ứng? Có cần huyền bí
như vậy hay không? Chậm rãi nhắm mắt lại, ngựa chết làm ngựa sống y đi!
Cố Vân ở trong lòng một lần lại một lần gọi: Băng Luyện, Băng Luyện,
Băng Luyện —— gọi vài lần,hình như là không có động tĩnh gì, Cố Vân cũng có chút không kiên nhẫn —— nghe thấy hãy mau lại đây cho ta!
Vẫn là không có phản ứng.
Mở mắt ra, Cố Vân bất đắc dĩ nhìn Túc Kình vừa định nói nàng đã hết sức ,
một đạo bạch quang cực lượng từ xa tới gần, ở thời điểm bọn họ còn chưa
kịp phản ứng, một cổ lực cường đại đánh vào phá cửa sổ đang đóng chặt,
chói mắt bạch quang mang theo khí thế như bão tuyết nghênh diện đánh úp
lại, trong phòng tất cả mọi người trừ bỏ Cố Vân tất cả đều lùi lại mấy
bước.
Đêm nay Băng Luyện thực điên cuồng, sợ nó tổn thương Cố Vân,
Túc Lăng muốn hộ phía sau Cố Vân nhưng là hắn mới giật chân, băng hàn
cương mãnh đánh úp lại, Túc Lăng thân thủ chắn lại nhưng lại bị bắn ra
một trượng, ai cũng không thể tới gần, cho dù là Túc Lăng muốn đứng ở
bên người nàng đều không được.
Thuần trắng vầng sáng đem Cố Vân cùng
Băng Luyện bao quanh, Túc Lăng lo lắng Cố Vân, còn muốn tiến lên, lại bị Túc kình ngăn lại, ý bảo hắn chờ chút.
Cố Vân ngạo nghễ đối diện
Băng Luyện. Túc Lăng rốt cục dừng lại, tĩnh xem biến. Cố Vân cùng Băng
Luyện cứ như vậy đối diện, Băng Luyện ở trước mặt nàng, Cố Vân tự nhiên
thân thủ cầm.
Ti ——tay cầm kiếm, Cố Vân cảm giác được hàn khí từ thân kiếm dũng mãnh vào, rất lạnh! So với mỗi lần nàng chạm đến Băng Luyện
đều lạnh hơn rất nhiều. Cố Vân có thể cảm giác được Băng Luyện đang cáu
kỉnh, cho dù tay đã bị đông lạnh bắt đầu run lên, tay nắm nó chẳng những không buông ra ngược lại càng nắm chặt.
Sau khi đánh giá, hàn khí
trên Băng Luyện dần dần yếu đi, Cố Vân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáng chết, nếu đông lạnh thêm chút nữa tay nàng phỏng chừng sẽ bị phế.
Vì sao không cần ta? Tâm Cố Vân vừa mới vừa buông, một thanh âm non nớt
như hài đồng tựa hồ từ cực xa truyền lại lại như ở quá gần vang lên,
mang theo tiểu tính tình hỏi, tuyệt không đáng sợ, thanh âm nộn nộn còn
dễ thương chết được.
Là nó nói chuyện? Một cây kiếm? Cố Vân đầu tiên
là ngơ ngác, bất quá rất nhanh lại bình tĩnh, nếu nó đều có thể cáu kỉnh nói chuyện cũng không có gì quái lạ đi? Không phải sao? Thế giới này
thật sự là quá điên cuồng .
Vì sao không cần ta? Cố Vân không trả
lời, nó hiển nhiên rất bất mãn. Cố Vân dở khóc dở cười trả lời: “Ta
không phải là không muốn ngươi a!”
Vậy ngươi lại bảo ta không cần đi
theo ngươi! Cố Vân muốn giải thích lại nhất thời cũng không biết cùng
một cây kiếm giải thích như thế nào, chỉ có thể trả lời có lệ: “Lòng ta
phiền muộn, tùy tiện đi một chút.”
Cũng may nó cũng không phải thực
để ý, thanh âm non nớt tiếp tục nói: ngươi thật sự sẽ không vứt bỏ ta?
Cố Vân không chút do dự trả lời: “Sẽ không."