Một trận luống cuống tay chân, bên kia truyền đến tiếng kêu bất đắc dĩ
của Dư Thạch Quân, “Đã đến giờ.” Tà nghễ nhìn một loạt hồng tâm ít ỏi
không có mấy đoản tên, Dư Thạch Quân ai thán, thành tích lần này chỉ có
bốn chữ hình dung ——thê thảm vô cùng. Lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt
tướng quân, cũng chỉ có bốn chữ hình dung, mây đen dầy đặc. Ngược lại Cố Vân so sánh bình tĩnh, hướng tới hắn hơi hơi nâng tay, thản nhiên nói:
“Không cần báo, ta đều thấy .”
Tổ thứ nhất buông nỗ trong tay, lui về phía sau chờ Cố Vân mắng. Cố Vân chính là liếc bọn họ nói: “Đem nỗ phân ra, sau đó về chỗ.”
“Rõ.”
Cố Vân thở dài, tuy rằng đã sớm dự đoán được thành tích sẽ không quá lý tưởng, nhưng là chân chính nhìn đến vẫn là thực buồn bực, quay người lại, cao giọng nói: “Dư Thạch Quân, ngươi
tới.”
“Rõ.”
“Tổ thứ hai.”
Cố Vân đi đến bên cạnh Túc Lăng, hắn
thủy chung trầm mặc, ưng mâu bình tĩnh nhìn, Cố Vân hỏi: “Có gì cảm
tưởng hoặc là ý kiến gì không?”
Phương thức huấn luyện của nàng mặc
dù có chút xảo quyệt nhưng cũng rất thực dụng, địch nhân không phải một
cái bia ngắm, không chỉ có động còn có thể đánh trả. Ở thời điểm sức
cùng lực kiệt vẫn có thể bình tĩnh nhanh chóng đánh trả, mới được cho là chân chính tinh binh. Kỳ thật trụ cột của các tướng sĩ phi thường tốt,
chính là còn không thích ứng mà thôi, một thời gian nữa có lẽ sẽ đạt tới yêu cầu của nàng. Nghĩ đến phương thức đào thải của Cố Vân, Túc Lăng
cười nói: “Bọn họ thói quen phương thức luyện binh hành quân đánh giặc,
muốn đạt tới yêu cầu của nàng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó, ta
là sợ bọn họ còn không có luyện được cũng đã bị đá hết ra ngoài.”
Cố
Vân mặt nhăn cùng một chỗ, vấn đề đào thải có thể căn cứ tình huống thực tế rồi thay đổi, nàng hiện tại tự hỏi là, biến hóa hình thức huấn luyện như thế nào làm cho bọn họ thích ứng đồng xuất ra thực lực siêu cường.
Hai người tự suy nghĩ, Hàn Thúc ở bên cạnh nhìn lại liên tiếp lắc đầu, hắn
hiện tại tin tưởng nàng đối tân binh là phi thường nhẹ nhàng, tân binh
huấn luyện mệt là mệt, nhưng mệt xong là có thể nghỉ ngơi, nhưng những
người này còn ở trạng thái mỏi mệt nhất phải tiến hành tỷ thí, Hàn Thúc
nhịn không được thở dài: “Hô, nếu sở hữu Túc gia quân đều có thể luyện
như vậy sẽ không ai địch nổi!” Tuy rằng hiện tại cũng kì phùng địch thủ.
Cố Vân hừ nhẹ:“Không cần nghĩ cũng biết không có khả năng làm được. Binh
chủng không giống, phương pháp huấn luyện cũng sẽ không giống, ngươi
liền đừng có nằm mơ.”
Hàn Thúc bĩu môi, không nói cái gì nữa, hắn tự nhiên cũng biết là không có khả năng .
Hơn mười tổ tỷ thí xong, thành tích không nói cũng thế, một đám từng hăng
hái, phong cảnh vô hạn tinh nhuệ giống gà trống giờ cúi đầu, trầm mặc
đứng ở nơi đó, Cố Vân đi đến trước mặt bọn họ, nói: “Dựa theo tỷ thí
như, điểm của các ngươi sẽ bị trừ hết. Hôm nay đến đây chấm dứt.”
“Các ngươi làm cho ta thực thất vọng.” Cố Vân không giống phía trước mắng,
chính là thản nhiên lưu lại một câu lại làm cho mọi người giống bị sét
giật trúng, từ đầu đến chân đau đớn nóng cháy như đứng trên đống lửa.
“Giải tán.” Thành tích hôm nay như vậy, Cố Vân thật sự rất giận! Một là bởi
vì bọn họ không không chịu thua kém; thứ hai, nàng cũng bắt đầu tỉnh lại hình thức huấn luyện. Đi đến bên bàn gỗ, Cố Vân tùy tay cầm nỗ, suy tư.
Đám tướng sĩ hẳn nên giải tán một cái cũng không nhúc nhích. Cố Vân nghiêng đầu nhìn lại nói: “Nói!”
“Cho chúng ta một cơ hội nữa!” Chỉnh tề mà vang dội thanh âm ở trong khu
rừng trống trải quanh quẩn, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt bi tráng.
Cố Vân ngẩn ra, bọn họ sẽ không cho rằng nàng muốn thả bọn họ đi? Trong
lòng âm thầm buồn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc. Cố Vân lạnh
giọng trả lời: “Được rồi, ta cho các ngươi năm ngày, các ngươi phải
nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của ta mà luyện. Đến lúc đó yêu cầu của ta
cũng không thấp giống lần này."