Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

Chương 207: Chương 207




“Rõ!” Âm thanh to như trút được gánh nặng làm cho khóe miệng Cố Vân cũng không tự giác khẽ giơ lên quát khẽ: “Thất thần làm gì, còn không đi thu thập tên cùng nỗ, buổi chiều tiếp tục luyện tập.”

“Rõ.”

Túc Lăng vẫn bàng quan phía xa, thẳng đến Cố Vân nói xong hắn mới đi qua, trầm thấp tiếng nói cười nói: “Hôm nay nàng cũng không có cáo mượn oai hùm a.” Quân nhân cho tới bây giờ cũng không che dấu trong lòng yêu ghét, từ trên mặt bọn họ có thể rõ ràng nhìn ra thái độ của bọn họ, thực hiển nhiên, nàng đạt được bọn họ tôn kính.

Cố Vân cười nhẹ lại không nói cái gì, đạt được binh lính tôn kính là một điều kiện mà chủ tướng phải có, đương nhiên không có thể huấn tốt bọn họ giáo cũng là trách nhiệm của chủ tướng.

Thấy tâm tình nàng tựa hồ không tốt lắm, ánh mắt đen của Túc Lăng khẽ nhúc nhích, ở bên tai nàng nhẹ giọng cười nói: “Vậy làm phiền phu nhân lo lắng nhiều hơn.”

Túc Nhậm thường trêu chọc nàng, câu phu nhân này nàng nghe đều nhanh chết lặng nhưng là từ trong miệng hắn nói ra, tim Cố Vân nhảy dựng, trên mặt bắt đầu nóng bỏng, trừng Túc Lăng, ác thanh ác khí khẽ nói: “Ngươi nói ai là phu nhân ai!”

“Đương nhiên là ——” Túc Lăng mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, thanh âm cố ý kéo dài.

Cố Vân nóng nảy, hạ giọng kêu lên: “Túc Lăng ngươi câm miệng cho ta!” Mặt Hàn Thúc đều nhanh cười rút gân càng đừng nói ánh mắt tướng sĩ còn đang khuân vác bia ngắm thỉnh thoảng ném tới, một bộ dáng chờ xem kịch vui.

Cố Vân mạnh quay người lại, đối với kia một đám nam nhân động tác so với ốc sên còn chậm quát: “Động tác nhanh lên!Muốn nhảy ếch khiêng bia trở về có phải hay không?”

Nàng quả thực chính là hổ mẹ! Ngay cả tướng quân đều bị nàng rống, bọn họ bị mắng vài tiếng thật sự không có gì, bọn họ cân bằng. Một đám động tác nhanh chóng ôm lấy bia, cầm nỗ, tên chạy đi, nháy mắt chỉ còn lại có bọn họ ba người.

“Ách ——” Hàn Thúc cũng chạy nhanh nói, “Ta về phủ xem băng thế nào.” Hắn vẫn là thức thời một ít, bằng không bị đá đi, liền khó coi .

Hàn Thúc cùng các tướng sĩ như chạy trốn một cái không thừa khiến cho Cố Vân có chút xấu hổ. Túc Lăng không nể tình cười càng làm cho nàng huyết khí bão táp, cả giận nói: “Cười đủ chưa!” Đều là vì hắn, bằng không nàng như thế nào lại thất thố như vậy.

Giai nhân giận, Túc Lăng hạ ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm lại thủy chung nhìn chăm chú vào nàng. Dưới ánh mặt trời, trên trán nàng đều là mồ hôi, không biết là vì phơi nắng hay là vì tính tình của nàng thật sự không tốt lắm, trên mặt thản nhiên đỏ ửng thoạt nhìn rất đẹp.

Hắn không cười nhưng là nhìn chằm chằm nàng, Cố Vân càng thêm không biết làm gì, không cam lòng mỗi lần đều là nàng thua, đón đôi mắt thâm trầm của Túc Lăng, Cố Vân cũng thẳng nhìn trở về.

Túc Lăng lại cười ha hả, “Trước kia như thế nào không phát hiện, nguyên lai bộ dáng hung hãn của nàng đẹp như vậy.”

Đẹp? “Lời ngon tiếng ngọt của ngươi thực vụng về.” Cũng không biết hắn là mắng nàng vẫn là khen nàng.

Mỉm cười, Túc Lăng phối hợp trả lời: “Ta về sau sẽ thường xuyên luyện tập.” Hắn quả thật không biết lời ngon tiếng ngọt. Bất quá đối tượng nếu là nàng, hắn sẽ cố gắng. Cố Vân liếc trắng mắt, nàng trước kia cũng không phát hiện nam nhân này có một mặt như vậy.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Cố Vân lôi kéo tay Túc Lăng, một bên hướng tướng quân phủ đi đến, một bên hưng phấn mà nói: “Ta có việc cùng ngươi nói, ngươi theo ta đến.”

Tay nàng rất nhỏ, lực còn rất lớn. Túc Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ tay hai người đang nắm, khóe miệng không tự giác nhếch càng cao, đây là nàng lần đầu tiên chủ động nắm tay hắn. Túc Lăng một lòng một dạ đều đặt ở mặt trên, hoàn toàn không chú ý, tay kia của Cố Vân, còn cầm nỗ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.