Tiểu tướng lặng lẽ nhìn Túc Lăng chần chờ trả lời: “Hiện tại chỉ có tiền viện băng tan xong, tướng sĩ gác cổng chỉ có thể để bọn họ ở tiền viện
chờ.” Tướng quân công đạo bất luận là ai cũng không thể vào tướng quân
phủ, cho dù người kia là Lâu tướng phu nhân, tỷ tỷ Thanh cô nương.
Cố Vân hiểu rõ gật đầu, “Đã biết, ta lập tức ra.” Dù sao tướng quân phủ
hiện tại thật sự không biết giải thích như thế nào. Cố Vân đứng dậy, Túc Lăng bỗng nhiên nói: “Ta cùng nàng đi.” Một nam một nữ, hẳn là Ngao
Thiên cùng Dạ Mị đi. Tuy rằng biết một kiếm lúc ấy hắn cũng là bất đắc
dĩ mới có thể đâm, Túc Lăng vẫn không thể tha thứ hắn, vả lại Ngao Thiên là người tụ linh đảo, hắn không hy vọng Vân tiếp cận hắn.
Cố Vân cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, thuận miệng trả lời: “Đi thôi.”
Hai người sóng vai đi đến tiền viện.
Hai người sóng vai đi tới tiền viện, trong viện trống trải vẫn ướt, tuy
rằng đã không nhìn thấy băng nhưng là vẫn có thể cảm giác được hàn ý, cỏ đã sớm bị đông chết, hơn nữa nước trôi, bồn hoa một mảnh lầy lội, mấy
cây cổ thụ trăm năm hẳn là bốn mùa xanh mát, trước mắt chỉ còn lại có
trụi lủi cành, một bộ dáng phải chết không sống. Trác Tình cùng Kiền
Kinh rất có hưng trí nhìn chung quanh, Dạ Mị cùng Mặc Bạch lạnh lùng
đứng ở nơi đó, đôi mắt như không thấy cảnh tượng kỳ quái. Cố Vân thầm
than, hai người bọn họ thật đúng là tuyệt phối, rất bình tĩnh .
Túc Lăng cùng Cố Vân đang xuất hiện, Trác Tình linh mâu vi thiểm, đi ra phía trước cười nói: “Túc tướng quân đã ở a.”
Túc Lăng khẽ gật đầu, trả lời: “Lâu phu nhân.” Ngao Thiên thế nhưng không
tới, Túc Lăng thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời bắt đầu phỏng đoán mục
đích Dạ Mị tới.
Khóe miệng mỉm cười, Trác Tình ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Khi nào thì việc đãi khách của tướng quân phủ trở nên đặc biệt như vậy a?”
Vuốt ve thân cây ướt sũng, Kiền Kinh chậc chậc cười nói: “Không chỉ có đạo
đãi khách đặc biệt, liền ngay cả trang sức trong phủ cũng phá lệ bất
phàm.”
Cố Vân cùng Túc Lăng ăn ý không nghe thấy, Trác Tình hai tay
hoàn ở trước ngực tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Chúng ta sẽ ở nơi này nói
chuyện?”
“Cái kia ——” Cố Vân hướng Túc Lăng sử cái ánh mắt, hắn là chủ nhân tướng quân phủ, tốt xấu lấy cái lý do chắn bọn họ.
“Tướng quân phủ ——” Túc Lăng tuy rằng hiểu ý Cố Vân nhưng là đại tướng quân
luôn luôn không cần nói dối ứng phó bất luận kẻ nào, trong khoảng thời
gian ngắn cũng không nghĩ được. Có lý do nào để bọn họ không đi vào đâu? Hai người kia thì không tính, Thanh Linh nhưng là tỷ tỷ của nàng, tỷ
muội tình phân, đắc tội Thanh Linh tuyệt đối không được.
Túc Lăng
nghẹn lời, nửa ngày không nói được câu nào. Mắt Trác Tình khẽ híp lại,
nàng ra vào tướng quân phủ vài lần, tiền viện xanh um tươi tốt cũng
không phải là như vậy! Hai người nhất định có vấn đề, hoặc là nói tướng
quân phủ có vấn đề!
“Tướng quân phủ đang trang hoàng!” Cố Vân cắn
răng nói, “Bên trong rất loạn, không tiện chiêu đãi mọi người, không
bằng tìm quán trà ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.”
“Trang hoàng?” Kiền Kinh quái dị nhìn chằm chằm Cố Vân nghiêm túc còn thật sự.
“Đúng! Trang hoàng!” Cố Vân gật đầu, bình tĩnh trả lời, “Lập tức sẽ là mừng năm mới thôi, vui mừng một chút.”
Trác Tình bật cười, trang hoàng? Mệt nàng nghĩ ra! Vừa thấy chỉ biết là nói
dối, Trác Tình không truy vấn nữa cười nói: “Thì ra là thế. Được rồi,
vậy đi ra ngoài đi.” Trác Tình dẫn đầu ra tướng quân phủ, Mặc Bạch cùng
Dạ Mị cũng khốc khốc xoay người rời đi, Kiền Kinh không tin lại cũng chỉ có thể đi theo Trác Tình, nơi này là tướng quân phủ, hắn cũng không lá
gan xông vào tìm hiểu.
Cố Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này nói dối thật đúng là vụng về, chính nàng đều khinh bỉ chính mình