Túc Lăng bỗng nhiên cúi người, ở bên tai nàng thấp giọng cười nói: “Nàng nói dối thực trấn định, ta rất bội phục!” Hiện tại cách lễ mừng năm mới còn có hơn một tháng, trang hoàng? Nàng thật đúng là dám nói.
Nàng
là vì ai nói dối a. Cư nhiên còn trêu chọc nàng! “câm, miệng!” đồng
thời, Cố Vân mạnh khúc khửu tay, một khửu tay đánh vừa ngoan lại nhanh,
Túc Lăng thét lớn một tiếng, nữ nhân này xuống tay thật là ngoan, thêm
vài lần nữa hắn có thể nội thương hay không?
Đi đến ngoài cửa Dạ Mị
quay đầu nhìn thoáng qua hai người còn tại trong viện “Liếc mắt đưa
tình”, đôi mắt sáng ngời xẹt qua một chút ám sắc, đại ca chung quy là
không có cơ hội .
Vài người ở tửu quán phụ cận tướng quân phủ chọn
một gian phòng, Cố Vân luôn luôn sảng khoái, mấy người ngồi vào chỗ của
mình nàng liền mở miệng hỏi: “Các ngươi tìm ta có việc sao?”
Trác
Tình nhìn về phía Dạ Mị, nàng như trước là mặc hồng y, mặt nạ hoàng kim
trên mặt che đi mọi biểu tình. Cố Vân cũng kỳ quái nhìn, chính mình cùng Dạ Mị không cái gì, nàng tìm mình có thể có chuyện gì?
Ngay khi Cố Vân âm thầm phỏng đoán, Dạ Mị bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt nàng đứng.
Túc Lăng ngồi bên cạnh Cố Vân, thân hình bất động, sắc mặt như thường, tay phía dưới bàn cũng đã nắm Xích Huyết.
Cố Vân không biết Dạ Mị muốn làm gì, nhưng cũng là theo bản năng đứng dậy
nghênh thị nàng, mặt sau hoàng kim mặt nạ nàng nhìn không tới nhưng là
nàng thấy được một đôi mắt tinh thuần, tuy rằng thoạt nhìn rất lãnh đạm
lại là chân thành mà bằng phẳng .
Không đợi Cố Vân hỏi nàng Dạ Mị
bỗng nhiên hạ thấp, nửa quỳ ở trước mặt nàng. Cố Vân cả kinh, lúc này
Kiền Kinh cũng đứng lên, trầm giọng giải thích: “Ta cùng sư tỷ đến là
muốn cám ơn lần trước ân cứu mạng của ngài.”
Nghe Kiền Kinh giải
thích, Cố Vân thả lỏng tâm tình, nguyên lai nàng tới cảm tạ. Không tiến
lên đỡ Dạ Mị, Cố Vân lui về phía sau, bình tĩnh cười nói: “Ân cứu mạng
không dám nhận, các ngươi cũng không cần cám ơn ta, lúc ấy còn có rất
nhiều người cố gắng, không phải ta cứu ngươi.”
Cố Vân hiển nhiên
không tiếp thụ lòng biết ơn của nàng. Dạ Mị chậm rãi đứng thẳng, lấy một túi gấm bên hông, phóng tới trên bàn, đưa tới trước mặt Cố Vân.
Dạ Mị thủy chung không nói, Cố Vân đoán, nàng khả năng sẽ không nói, nhìn về phía Kiền Kinh, Cố Vân hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là dược sư phụ ta điều chế, đối trị liệu thương do đao kiếm rất tốt, còn có thể trợ ngài tăng nội lực.”
Cố Vân không đi nhận túi gấm, cười nói: “Cám ơn các ngươi, bất quá vết
thương của ta đã tốt rất nhiều, dược này các ngươi cầm trở về đi.” Tăng
lên nội lực? Cố Vân bật cười, nàng cho tới bây giờ vốn không có nội lực! Tăng cái gì, lần trước ăn đại bổ hoàn Túc toàn cho, nàng không cảm thấy thân thể có cảm giác tinh lực dư thừa gì đó, nhưng lại chảy máu mũi hai ngày, từ nay về sau nàng không bao giờ nữa tin tưởng cái gì đan dược!
“Ngài không cần?” Mắt Kiền Kinh sáng ngời, tay chân cực nhanh muốn lấy túi
gấm trên bàn, một bàn tay trắng nõn còn nhanh hơn đã nắm túi gấm trong
tay.
Ai oán nhìn Dạ Mị, Kiền Kinh lấy lòng nói: “Sư tỷ, mọi người đều không cần, cho ta không phải rất tốt sao!” Sư phụ làm dược, một viên có thể bán thật nhiều tiền đâu!
Dạ Mị căn bản không để ý tới Kiền Kinh, đem túi gấm nhét vào trong tay Cố Vân. Cố Vân dở khóc dở cười, tính
tình người này thật đúng là, xem ra nàng muốn không cần cũng không được .
“Ngươi không ăn cũng giữ đi, sư phụ ta được xưng là quỷ y, dược của hắn nhưng
là vô giá, nếu không phải sư huynh đi cầu, đời này ngươi khả năng đều
không có cơ hội nhận được! Lần sau có cái gì ngoài ý muốn, thuốc này còn có thể cứu ngươi một mạng.” Sư huynh vì nó, ở cửa phòng luyện đan của
sư phụ ước chừng quỳ ba ngày ba đêm, còn đi cực âm lấy ám dạ sinh liên
(hoa sen sinh nơi tối tăm = = ta đoán thế) mới đổi được một viên dược,
nàng cư nhiên còn không cảm kích