Cố Vân nhìn bản đồ địa hình trên bàn, nâng tay phải, ngoắc ba người phía sau đang đứng hờ hững. Ba người lập tức đi tới phía sau nàng. Cố Vân
chỉ chỉ bản đồ, thấp giọng nói: “Bản đồ địa hình, học thuộc.”
“Rõ.”
Ba người nhanh chóng bước tới, thật sự nhìn hai cái bản đồ địa hình, Cố
Vân đồng thời nói: “Biệt viện đại khái có hai mươi tên đạo tặc, có năm
con tin, ba người lớn, một nam hai nữ cùng hai hài tử. Con tin đại khái ở thư phòng hoặc là đại sảnh. Cát Kinh Vân, ngươi dẫn dắt một đội theo
dòng suối xuôi dòng lẻn vào trong viện, tìm trong thư phòng trước sau đó là đại sảnh. Nếu đều không có liền từ trước tới sau một đường tìm.”
“Lãnh Tiêu, La Nham hai người các ngươi các mang một đội, lướt qua phía sau
núi, tiến vào biệt viện. Lãnh Tiêu phụ trách che dấu, đội La Nham có
nhiệm vụ là bắt tiểu lâu này sau đó hội hợp cùng Cát Kinh Vân ở thư
phòng, tìm được con tin lập tức rút về phía sau núi, hiểu chưa?”
Ba người nhanh chóng nhớ kỹ nội dung cần ghi nhớ, ngẩng đầu cao giọng trả lời: “Rõ.”
Quay đầu nhìn về phía Đan Ngự Lam, Cố Vân tiếp tục nói: “Đan đại nhân, ngài ở cửa chính, sau hai khắc chung, yêu cầu đối thoại với bọn họ, tận lực
kéo dài thời gian, nhìn đến giữa sườn núi có cờ đỏ thuyết minh con tin
đã được giải cứu, ngài liền cường công.”
“Được nhưng là chỉ sợ Hắc y
nhân yêu cầu nhìn thấy ngươi mới bằng lòng đàm phán, Thanh cô nương có ở lại trướng hay không?” Năng lực xử án của vị Thanh cô nương này hắn gặp qua. Không thể tưởng được nàng chỉ huy quân đội đến cũng rất tài tình.
Chẳng qua xem bộ dáng của nàng hẳn là sẽ không ở lại trướng.
Quả
nhiên, Cố Vân đang nghe đến hắn nói sau lập tức nhíu mày. Túc Lăng sớm
đoán được nàng không có khả năng ở trướng nhưng không tính giúp nàng nói chuyện, trong lòng vẫn hy vọng nàng ở lại trướng cho an toàn.
Trác
Tình bỗng nhiên mở miệng: “Kế hoạch cứu viện là Thanh Mạt thiết kế, nàng vẫn là ở tiền phương chỉ huy cho thỏa đáng. Cách nửa dặm cùng bọn họ
đối thoại, phỏng chừng bọn họ cũng không thấy rõ lắm diện mạo, cho dù
thấy rõ cũng không nhất định biết dung mạo của Thanh Mạt? Vết sẹo là đặc thù rõ ràng nhất, từ ta đến giả trang Thanh Mạt như vậy hẳn là có thể
tạm thời ổn định Hắc y nhân.”
Cố Vân sửng sốt, nhìn Trác Tình. Trác
Tình mỉm cười, trong mắt kiên trì không cần nói cũng biết, nàng cũng hy
vọng có thể cứu ra đứa nhỏ vô tội kia. Hai người nhìn nhau, Cố Vân vốn
muốn phản đối lại nuốt xuống, chỉ thấp giọng công đạo: “Ngươi phải cẩn
thận, mặc kệ bọn họ nói gì, cũng không thể tiếp cận bọn họ.”
Trác Tình cười, “Được.” Cố Vân lại nhìn Lâu Tịch Nhan, có hắn ở, Tình nhất định không có việc gì.
“Túc Nhậm, ngươi hiệp trợ Đan đại nhân.” Còn phải bảo vệ Tình. Cuối cùng Cố
Vân không nói ra những lời đó, Túc Nhậm thông minh sớm hiểu, sảng khoái
trả lời: “Ngươi yên tâm đi.”
“Nắm chặt thời gian, hành động.” Nửa
canh giờ đã qua thật sự không thể trì hoãn nữa. Cố Vân dẫn đầu ra ngoài, Lãnh Tiêu ba người theo sát sau đó.
Khi Túc Lăng cũng chuẩn bị đi ra ngoài, Yến Hoằng Thêm bỗng nhiên đứng dậy nói: “Trẫm cùng các ngươi đi.”
Vẫn không hơn nói cái gì Tân Nguyệt Ngưng nóng nảy, nhanh khuyên nhủ:
“Hoàng Thượng, vạn vạn không thể! Rất nguy hiểm , ngài không thể đi!”
Phía ngoài, một thân ảnh gầy gò, sau lưng là ba tráng hán nhắm mắt theo
đuôi, cảnh tượng này nhìn thật sự thú vị. Yến Hoằng Thêm nhìn Túc Lăng,
cười nói: “Một nữ tử có thể đi, vì sao trẫm không đi được?” Nói xong tâm tình Yến Hoằng Thêm rất tốt đi ra.
“Hoàng Thượng!” Tân Nguyệt Ngưng
hoảng loạn. Nếu là Hoàng Thượng ra ngoài ý muốn, Tân gia khả không chịu
được tội, nàng khuyên bảo Hoàng Thượng lại không nghe, Tân Nguyệt Ngưng
nhìn về phía Lâu Tịch không nhúc nhích bình yên, ngữ mang trách cứ nói:
“Lâu tướng, thân là tướng của một quốc gia, Hoàng Thượng lấy thân thiệp
hiểm, ngươi có thể nào không khuyên?”
Vẻ mặt Lâu Tịch Nhan vô tội trả lời: “Hoàng hậu, ngài tự mình khuyên can cũng không thể thay đổi tâm ý
của Hoàng Thượng, thần hữu tâm vô lực.