“Ngươi!” Tan Nguyệt Ngưng chán nản. Nếu nói trong thiên hạ Yến Hoằng
Thêm có thể nghe ý kiến của ai, người kia tuyệt đối chỉ có Lâu Tịch
Nhan. Hiện tại hắn cư nhiên trang không hiểu! Cho dù Tan Nguyệt Ngưng
hận nghiến răng nghiến lợi cũng không thể đem Lâu Tịch Nhan thế nào. Tan Nguyệt Ngưng tức chết đi được, phía ngoài Yến Hoằng Thêm lại ung dung
nhìn một đám mãnh tướng uy vũ đang thật sự nghe một tiểu nữ tử cao chỉ
tới ngực bọn họ ra lệnh.
“Chia làm ba tổ. Đội trưởng là Cát Kinh Vân, Lãnh Tiêu, La Nham, nghe theo bọn họ, phối hợp với nhau. Hôm nay không
phải thí nghiệm cũng không phải diễn luyện mà là một lần cứu viện. Không cần ta nhiều lời, các ngươi hẳn là hiểu được ý của ta.” Cố Vân không
nói thêm gì, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng ngày thường không
sai biệt lắm. Nếu phối hợp, chấp hành mệnh lệnh còn muốn nàng nhiều lời, nửa tháng này cũng coi như không luyện.
“Rõ.” Chỉnh tề đáp lại ngắn
gọn hữu lực, hơn một trăm người nhanh chóng chia làm ba đội. Cát Kinh
Vân dẫn một đội hướng dòng suối. Lãnh Tiêu cùng La Nham hai người cũng
mang đội hướng tới phía sau núi.
Yến Hoằng Thêm xuất hành tự nhiên
không có khả năng thật sự là một người đi. Bốn ngự tiền thị vệ theo sát
là nhất định. Chờ đoàn người cưỡi ngựa đuổi tới phía sau núi, Lãnh Tiêu
cùng La Nham đã chỉ huy các tướng sĩ nối dây.
Yến Hoằng Thêm âm thầm
ngạc nhiên, động tác bọn họ thật nhanh. Cho dù là đi trước trong chốc
lát cũng không đến mức so với bọn hắn cưỡi ngựa tới còn nhanh.
Cố Vân xuống ngựa, nhìn địa hình chung quanh một lần. Vách đá quả nhiên như
Trình Hàng nói: phi thường cao dốc, hơn nữa phần lớn là đá, không có cây cối dây leo có thể mượn lực. Cũng may kết cấu đá vẫn thích hợp leo lên.
Rất nhanh dây thừng đã nối xong. Lãnh Tiêu cùng La Nham nhìn về phía Cố
Vân, nàng khẽ gật đầu. Lãnh Tiêu cùng La Nham cầm dây trói một mặt buộc ở trên lưng, bắt đầu leo lên. Hai người sử dụng kỹ xảo không giống nhau
lại rất nhanh chóng. Rất nhanh bọn họ đi tới đỉnh núi, cố định dây thừng ở đại thụ trên đỉnh núi, hai người lay động dây thừng một chút, nhận
được tín hiệu, người kế tiếp bắt đầu trèo lên.
Khó trách nàng nói Túc gia quân chỉ cần một khắc có thể chinh phục vách đá. Bọn họ chọn dùng
phương thức tiếp sức, nơi nguy hiểm cùng khó có thể phá được đều có một
người, Dưới sự trợ giúp một người một hướng lên trên, ở lẫn nhau hiệp
trợ ở thời gian rất ngắn toàn bộ đã đến đỉnh núi. Yến Hoằng Thêm nhìn
Thanh Mạt cách đó không xa. Mặt nàng bình tĩnh không có vui sướng hoặc
là kiêu ngạo giống như này đó rất bình thường, như biểu hiện hôm nay
cũng không thể lấy lòng nàng.
Nàng có thể cảm nhận được cảm giác áp
bách đến từ cặp mắt kia. Cố Vân không nhìn hắn, đi đến trước mặt Túc
Lăng, thấp giọng nói: “Ngươi bồi hắn đi lên sau, ta đi xem trước.”
“Ừ, cẩn thận!” Nàng luôn luôn là người như thế. Có thể huấn luyện ra tướng
sĩ giỏi leo vậy chính nàng nhất định càng mạnh, đây là nhận tri của Túc
Lăng về nàng. Quả nhiên, Cố Vân quay người lại lấy dây thừng, tìm một
con đường khác. Nàng rất rõ ràng, dáng người gầy như nàng không thích
hợp đi đường của các tướng sĩ. Cố Vân phi thường thuần thục nhẹ nhàng,
chỉ chốc lát sau cũng đã đứng trên đỉnh núi.
Đôi mắt Yến Hoằng Thêm
vi thiểm, chậc chậc cười nói: “Thân thủ thật khá. Thanh Mạt biết võ
công?” Vạn vạn không nghĩ tới, tiểu nha đầu gầy yếu cư nhiên thân thủ
bất phàm, Thanh gia tỷ muội rốt cuộc còn có thể cho hắn kinh hỉ gì nữa?
Túc Lăng trả lời có lệ: “Biết một ít.”
“Ngươi dạy nàng luyện binh?” Nhìn ra được nàng có chút năng lực điều binh
khiển tướng, tướng sĩ này đối nàng cũng thực phục tùng, ngày thường nhất định không thiếu thao luyện. Khóe miệng Túc Lăng không tự giác khẽ giơ
lên vài phần độ cong. Không phải hắn dạy nàng luyện binh mà là nàng giúp hắn luyện binh. Bất quá này đó hắn cũng không muốn cho Yến Hoằng Thêm
biết, mũi nhọn rất lộ đối nàng mà nói không phải là chuyện tốt.
Trong mắt Túc Lăng là thản nhiên đắc ý thật sự chói mắt. Yến Hoằng Thêm trong mắt là chế nhạo, tựa tiếu phi tiếu trả lời: “Nguyên lai ngươi thích nữ
nhân như vậy.” Khó trách nhiều năm như vậy, tướng quân phủ cũng chưa có
nữ nhân. Các tiểu thư quan gia kim chi ngọc diệp thật đúng là không có
biện pháp đạt tới yêu cầu này.
Túc Lăng căn bản không đem Yến Hoằng
Thêm trào phúng để ở trong lòng, thanh âm trầm lãnh thản nhiên nói:
“Hoàng Thượng, thỉnh đi.”
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua vách đá, đôi mắt
đen xẹt qua một tia hưng phấn, Yến Hoằng Thêm bỗng nhiên nói: “Đã lâu
chưa động gân cốt, tỷ thí?”
Túc Lăng nhìn Yến Hoằng Thêm, trong mắt hắn thấy được thần sắc nghiêm túc, Túc Lăng cũng có vẻ thực hưng phấn, trả lời: “Được."