Túc Lăng không trả lời Cố Vân chính là lạnh giọng nói: “Nàng ở lại tướng quân phủ.”
“Vì sao?” Cố Vân khó hiểu, tiêu diệt loạn tặc hắn cũng không để nàng lại,
phá án cứu người cũng không ngăn cản, vì sao lần này không cho nàng đi?
“Ta nói nàng lưu lại.”
Thanh âm Lãnh cứng rắn không có chút thương lượng đường sống, Túc Lăng giờ
phút này mãnh liệt quả thực cùng lúc mới gặp giống nhau như đúc. Đáng
giận đến cực điểm! Cố Vân hít sâu một hơi áp chế lửa giận trong lồng
ngực, lạnh giọng nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước.”
Hiểu rõ cười
cười, Túc Nhậm cùng Hàn Thúc ra ngoài cửa. Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, hai người này nhất định sẽ không thể thiếu cãi nhau một trận, nói không chừng còn có thể động thủ. Binh sĩ tới báo còn thẳng tắp đứng ở nơi đó, Hàn Thúc đi qua hắn vỗ nhẹ bờ vai của hắn một chút, nói: “Đi.” Binh sĩ
cau mày không nhúc nhích, Hàn Thúc cùng Túc Nhậm liếc nhau ăn ý một
người một bên kéo hắn ra thư phòng.
Bị mạnh mẽ kéo ra, binh sĩ kia
tránh tay hai người có chút căm tức hỏi: “Thống lĩnh ngài làm cái gì
vậy?” Tướng quân không mở miệng, bọn họ sao có thể nghe mệnh lệnh của
một nữ nhân liền lui ra, cho dù là tướng quân phu nhân bọn họ cũng không cần phải nghe hiệu lệnh của nàng ta.
Hàn Thúc cười nói: “Có nghe nói một câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn chưa?”
“Nàng?” Du Đặc (tên của binh sĩ kia) hoàn toàn không tin, một nữ tử như vậy?
Vẻ mặt của Du Đặc không cho là đúng hai người cũng không nói thêm nữa. Chờ hắn có cơ hội giao thủ với Thanh Mạt tự nhiên sẽ hiểu được.
Thư
phòng hai người ai cũng không nói. Cố Vân trừng Túc Lăng, Túc Lăng cũng
không nhìn nàng, cúi đầu viết tấu chương. Cho dù không nhìn cũng không
thể xem nhẹ lực ảnh hưởng của cặp mắt sáng kia đối với mình. Cố Vân bỗng nhiên đứng dậy, Túc Lăng ngừng một chút, nghĩ đến nàng bão nổi ai ngờ
Cố Vân đi đến trước bàn, thanh âm coi như bình tĩnh hỏi: “Ngươi không
cho ta đi phải có một lý do.”
Ngẩng đầu liền thấy Cố Vân đang giúp
mình mài mực, thần sắc tính là bình tĩnh, ánh mắt cũng là như đao rất
sắc bén. Túc Lăng thầm than, đối ánh mắt như vậy, nói dối tựa hồ không
có ý nghĩa gì, nàng muốn biết vì sao liền nói cho nàng.
Buông bút,
Túc Lăng trầm giọng trả lời: “Khung Nhạc chỉ có phía đông là biển, Túc
gia quân cơ bản không có kinh nghiệm hải chiến. Nếu hải tặc thật sự cấu
kết với thế lực nào đó, mục đích của bọn họ tuyệt không chỉ có là vài
cái thôn trang nhỏ bên bờ biển mà thôi. Hải tặc có hỏa lực thực mạnh,
quen thuộc tác chiến trên biển hơn nữa thô bạo thị huyết, ta không cho
nàng đi là vì thật sự rất nguy hiểm. Ta mười sáu tuổi đã bắt đầu ở chiến trường, mười năm không bại, không có một lần xuất chiến làm cho ta bất
an như vậy. Trận này ta không nắm chắc.”
Chỉ vì vậy? Cố Vân nhíu mày, “Trên đời này không có chuyện gì có thể hoàn toàn nắm chắc. Chỉ có ở
nghịch cảnh vẫn ương ngạnh như cũ mới được xưng là anh hùng. Ngươi không giống như là người e ngại nguy hiểm!”
“Ta sợ.”
Cố Vân sửng sốt, như gặp quỷ nhìn hắn, hắn nói ra chữ “Sợ”?