Thấy nàng kinh ngạc vạn phần Túc Lăng có chút bất đắc dĩ thở dài: “Ta sợ không có năng lực đi bảo hộ nàng.” Bình thường hắn chấp thuận chuyện
nàng làm là những hắn đều có thể nắm trong tay, cho dù nàng gặp nguy
hiểm, hắn đều có thể giúp nàng thu thập tàn cục. Lần này không giống,
hải tặc cùng với quốc gia quân đội bất đồng, không có nguyên tắc người
già trẻ con phụ nữ không giết, hắn thừa nhận hắn là thật sự sợ, hắn chịu không nổi nàng lại bị trọng thương.
Cố Vân dài thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta có thể bảo hộ mình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn ai bảo hộ ta.”
“Tóm lại lần này ta sẽ không cho nàng đi, mặc kệ nàng nói cái gì. Nàng ở lại luyện binh đi, “Diều hâu” đã thành hình, nếu là tiếp tục huấn luyện
không lâu có thể trở lại đội ngũ, đoản nỗ ta đã muốn cho làm tốt, còn
thiếu cái gì nàng nói với Nhậm.” Túc Lăng quyết tâm không cho nàng đi,
cúi đầu tiếp tục viết tấu chương cũng không nhìn nàng, “Không còn sớm,
nàng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cái loại nghe đứng lên là sủng ái này kỳ
thật căn bản là không tôn trọng cảm giác làm cho Cố Vân không thoải mái. Nàng hiểu Túc Lăng là muốn bảo hộ nàng nhưng là hắn có hỏi qua nàng có
cần loại bảo hộ này không, nàng không biết nữ nhân thời đại này có phải
cảm thấy sinh hoạt trong thế giới nam nhân tạo ra có hạnh phúc hay
không, dù sao nàng không cho đó là hạnh phúc, nếu là Túc Lăng cần một nữ nhân ngoan ngoãn ở nhà liền không nên lựa chọn nàng!
Cố Vân đè lại
tay hắn bắt buộc hắn dừng bút. Túc Lăng thở dài một tiếng, chỉ biết nàng sẽ không dễ dàng buông tha lại buông bút, rõ ràng xoay người nghênh thị lãnh mâu của Cố Vân. Cố Vân lạnh giọng hỏi: “Ngươi lo lắng ta cùng đi
sẽ có nguy hiểm, sẽ bị thương có phải hay không?”
Túc Lăng ưng mâu vi thiểm, nàng hỏi cái này để làm gì?
“Trả lời ta.”
“Đúng.” Sự kiên trì trong mắt Cố Vân làm cho Túc Lăng không thể không trả lời.
“Ngươi hiểu được tâm tình lo lắng vướng bận vì một người có phải hay không?”
“Đúng.” Nàng rốt cuộc muốn hỏi cái gì?
“Ngươi càng biết rõ tâm trạng khi người kia trải qua nguy hiểm trong khi mình lại bất lực dày vò có phải hay không?”
“Đúng.”
“Ngươi hiểu được vì sao còn muốn để ta trải qua một lần?”
“Nàng …” Ý của nàng là hắn là người trong lòng nàng? Nhìn chằm chằm Cố Vân,
Túc Lăng kịch liệt nhảy lên, cái này xem như là nàng thổ lộ sao? Cho tới nay đều là người bên ngoài cứng rắn kêu nàng là tướng quân phu nhân,
cũng là hắn cứng rắn đem nàng ở lại tướng quân phủ. Hắn thật sự không
biết, lòng của nàng rốt cuộc có mình hay không. Túc Lăng cơ hồ ngừng
thở, chờ nàng nói tiếp. Tâm tình chờ mong này là hắn chưa từng trải qua.
Túc Lăng nhìn thẳng nàng, trong đôi mắt thâm trầm như biển là chờ mong cùng khẩn trương ủng hộ nàng, nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Ta cũng sẽ lo lắng cũng sẽ không yên bất an, là vì nguy hiểm của lần hải chiến
này, bởi vì ngươi không nắm chắc, ta mới càng muốn cùng ngươi đối mặt,
cho dù sẽ trải qua nguy hiểm cũng không bất lực, ít nhất chúng ta đều có cơ hội cố gắng bảo hộ đối phương. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành
nữ nhân ngoan ngoãn trốn ở nhà chờ ngươi bảo hộ, nếu là ngươi hiện tại
hối hận thì còn kịp.” Tình nói muốn nàng dụng tâm đi yêu, lòng của nàng
nói cho nàng nàng thích nam nhân này cho nên nàng cũng muốn bảo vệ hắn.
Nàng muốn bảo hộ mình? Túc Lăng trong nháy mắt hoảng hốt, từ hắn còn nhỏ tới nay, trách nhiệm của hắn chính là bảo hộ Khung Nhạc, bảo hộ Túc gia
quân, bảo hộ huynh đệ. Chưa từng có người nói bảo vệ hắn, lời này cũng
không ai dám nói, nàng lại nói muốn bảo vệ hắn, Túc Lăng có chút muốn
cười lại cười không nổi, tâm bị cái gì đó chảy vào tràn đầy như sắp tràn ra.
Duỗi tay ôm thắt lưng Cố Vân đem nàng ôm ngồi trên đùi, Túc Lăng ôm chặt tựa hồ chỉ có như vậy mới bình phục gợn sóng trong lòng, “Nàng
là nữ nhân của ta Túc Lăng, này sẽ không thay đổi, dù sao chuyện này
ngay cả nghĩ nàng cũng không được nghĩ!” Hắn sẽ không buông tay nàng,
vĩnh viễn sẽ không.
Tay ở trên lưng ôm chặt cơ hồ muốn hoà tan nàng
vào trong hắn, hắn nói luôn mang theo uy hiếp cũng không phải người bình thường nhận được, Cố Vân khẽ dựa vào Túc Lăng mỉm cười hỏi: “Ta có thể
cùng đi sao?” Hắn hẳn là hiểu được ý của nàng đi?
“Không được.” Lần này trả lời ấm áp mà mềm nhẹ, không hề lãnh cứng rắn, nhưng ý lại vẫn giống nhau.
Cố Vân cứng đờ, từ trong lòng Túc Lăng ngẩng đầu lên, chống lại đôi măt
mang cười của hắn, nàng một quyền đánh vào ngực hắn, gầm nhẹ “Túc Lăng,
ngươi là tên khốn!” Đẩy hắn ra, Cố Vân cũng không quay đầu lại chạy đi.
Chết tiệt Túc Lăng, muốn chơi nàng a! Lần này không đi Đông hải được, nàng sẽ không gọi là Cố Vân!
Nàng ra tay vĩnh viễn cũng không hiểu lưu tình, Túc Lăng xoa ngực đau đớn, khóe miệng lại thủy chung mang theo sung sướng.
Tướng quân phủ, phòng khách, một nam tử mặc đồ thái giám màu tím đứng ở giữa. Có lẽ là xuất phát từ thói quen, có lẽ là vì đứng trước mặt là tướng
quân chiến công hiển hách, lại có lẽ là không khí phòng này có chút quái dị, nam tử thủy chung cúi đầu, cung kính nói: “Hoàng Thượng có chỉ,
ngày mai là trăng tròn của hoàng tử mở tiệc chiêu đãi quần thần, thỉnh
Túc tướng quân cùng Thanh Mạt cô nương giờ Dậu vào cung dự tiệc.”
Cố
Vân đứng bên cạnh Túc Lăng mặt không chút thay đổi nhưng toàn thân tràn
ngập hơi thở táo bạo như nói đừng ai cũng trêu chọc nàng. Túc Nhậm cùng
Hàn Thúc xa xa đứng cạnh cửa, Hoàng Thượng đã ân chuẩn tấu chương của
tướng quân, vừa mới bọn họ còn thương thảo quân nhu chiến tranh chuẩn bị ba ngày sau xuất phát ai ngờ công công trong cung bỗng nhiên đến tuyên
chỉ, còn đặc biệt thuyết minh muốn Thanh Mạt trình diện.
Hiện tại
khen ngược, toàn bộ phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng, Cố Vân trong
tay còn cầm Băng Luyện, bọn họ chỉ có thể trốn xa một chút!
Túc Lăng nhẹ nhàng nâng tay nói: “Ta đã biết, ngày mai chúng ta sẽ tới, ngươi trở về phục mệnh đi.”
“Vâng, nô tài cáo lui.” Giỏi về thấy gió sử đà thái giám lập tức lui ra ngoài.