Túc Nhậm cùng Hàn Thúc liếc nhau, lo lắng muốn tạm thời biến mất trong
chốc lát hay không, bọn họ còn chưa động, Cố Vân cũng đã động trước,
thái giám đi ra ngoài nàng cũng nhấc chân muốn đi.
Cổ tay bị Túc Lăng kéo lại, Cố Vân tạm dừng một chút. Túc Lăng thở dài: “Còn tức giận?”
Hắn thực lo lắng an nguy của Túc Vũ, đã phái rất nhiều người đi tìm. Mấy ngày nay vì chuyện quân nhu hắn vẫn đều vùi đầu vào công việc mà nàng
tựa hồ so với hắn càng bận, mỗi ngày đều luyện binh, không đề cập qua
chuyện tùy quân xuất chiến nữa cũng chưa cho hắn sắc mặt hoà nhã.
Cố
Vân chậm rãi xoay người lại lạnh lùng trả lời: “Ta có nhiều việc, nếu
ngươi còn muốn tiếp tục nói không cho ta tùy quân có thể không cần phải
nói , ý tứ của ngươi đã biểu đạt đủ rõ ràng .”
“Thanh Mạt!”
Thanh
âm gầm nhẹ phía sau tràn ngập bất đắc dĩ cùng tức giận, Cố Vân coi như
không nghe thấy đi ra ngoài, Hàn Thúc nhìn thấy nàng đi nhanh như gió
thì thấp giọng hỏi: “Tướng quân, Thanh cô nương thật sự đáp ứng không
theo quân?”
Trở lại bàn, Túc Nhậm lắc đầu nói “Ta không biết.”
Hàn Thúc cũng phụ họa nói: “Ân, ta cũng hiểu Thanh cô nương không phải
người dễ dàng buông như vậy!” Ánh mắt đảo qua Túc Lăng, sắc mặt tiếp cận trư can sắc (màu gan lợn), hai người đồng thời nhắm miệng đỡ để tướng
quân đem sự tức giận ở chỗ Thanh Mạt phát đến trên người bọn họ.
Mùa
đông ở Khung Nhạc không lạnh, cung yến an bài ở ngự hoa viên, hoa viên
không có xuân hạ muôn hồng nghìn tía nhưng không tiêu điều, cây cối xanh um tươi tốt vì mùa đông mang đến không ít sinh cơ. Đêm nay có rất nhiều người đến. Hầu hết các đại thần đều đến, các đại thần mang thê nữ, hoa y mĩ phục, ăn uống linh đình. Cố Vân cùng Túc Lăng được an bài ở chủ vị
bên phải đối diện là Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình, hai nam nhân ăn ý gật đầu sau đều tự dời tầm mắt, Cố Vân cùng Trác Tình còn lại là biểu tình
nhàm chán.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Chỉ chốc lát sau, xa xa truyền
đến tiếng thái giám tiêm tế, hoa viên ồn ào lập tức im lặng. Cố Vân hí
mắt nhìn, đi cùng Yến Hoằng Thêm là một phụ nhân bảo dưỡng thoả đáng,
phục trang đẹp đẽ, trên mặt đều là ngạo mạn. Hoàng hậu cùng Thanh Phong
đi ở phía sau, có thể đem hoàng hậu xếp đến phía sau, phụ nhân kia hẳn
là chính cung Thái Hậu Túc Lăng nói Lâu Tố Tâm đi.
“Hoàng Thượng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hậu thiên tuế thiên thiên tuế, hoàng hậu
nương nương, Thanh phi nương nương vạn phúc kim an.” Yến Hoằng Thêm cùng mấy người mới nhập chủ vị, thanh âm của quần thần chỉnh tề mà vang dội
làm Cố Vân hoảng sợ. Hoa viên ít nhất có mấy trăm người đi cư nhiên trăm miệng một lời có thể thấy được ngày thường huấn luyện rất tốt.
“Đều bình thân.” Tâm tình Yến Hoằng Thêm hôm nay vô cùng tốt, vung tay ngồi xuống chủ vị.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Mọi người các về chỗ Cố Vân nhìn Thanh Phong, Thái Hậu cùng hoàng hậu phân
ra ngồi hai bên của Yến Hoằng Thêm mà nàng chỉ có thể ngồi bên cạnh
hoàng hậu, đứa nhỏ bị vú nuôi ôm không ngồi phía sau nàng mà được an bài bên cạnh Thái Hậu, Thái Hậu thỉnh thoảng đùa đứa nhỏ, Thanh Phong chỉ
có thể xa xa nhìn.
Cố Vân gặp Thanh Phong một lần. Trong trí nhớ nàng cao gầy gầy, lộ ra ngạo khí cùng quật cường, vừa sinh con nên nàng hơi
béo, gương mặt mượt mà một chút, ánh mắt cũng không còn bén nhọn như
vậy, cả người bình thản không ít.
“Hôm nay hoàng nhi trăng tròn, trẫm thiết yến quần thần, các khanh không cần giữ lễ tiết, bồi trẫm ẩm.” Yến Hoằng Thêm nâng chén, mọi người cũng đều nâng chén: “Chúc mừng Hoàng
Thượng, chúc mừng Thanh phi nương nương, tam hoàng tử vạn phúc.”
Lại
là nghìn bài một điệu chúc, không biết Yến Hoằng Thêm nghe có phiền hay
không nhưng Cố Vân đã muốn không kiên nhẫn. Vốn nghĩ đến hôm nay tiến
cung có thể nhìn đứa bé nói chuyện với Thanh Phong một chút, hiện tại
xem ra là không có khả năng. Cầm chén rượu trong tay uống một hơi cạn
sạch, Cố Vân thấp giọng hỏi: “Khi nào thì có thể đi?”
Thong dong gắp
một khối điểm tâm đến cái bát nhỏ trước mặt Cố Vân, Túc Lăng nói: “Còn
sớm.” Hắn nghĩ đến hắn đủ không có tính nhẫn nại nhưng không thể tưởng
được nàng so với hắn càng phiền chán loại xã giao này.
Cố Vân thấp
chú một tiếng, cầm bầu rượu lên lại rót cho mình một chén rượu. Khi nâng chén thì thanh âm hơi trầm xuống của Túc Lăng vang lên ở bên tai, “Uống ít một chút, rượu này tác dụng chậm.” Tay tạm dừng một chút, Cố Vân vẫn là một ngụm uống cạn. Túc Lăng hơi nhíu mày nhưng cũng không ngăn nàng, nàng tức đã đủ lâu, đã sáu ngày chưa cho hắn hoà nhã sắc, sự hờ hững
của nàng làm cho Túc Lăng có cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có