-” Sáng sớm ra tên hãm mắt này đứng trước cổng nhà mình làm gì không biết. Nhìn cái mặt đã thấy ám đen cả ngày rồi”
Nam Phong bước lại
-” Cô Tiêu Nhu, hôm qua tôi có đến công ty tìm cô nhưng không thấy cô, hỏi địa chỉ mới biết nhà cô. Cô vừa đi đâu về vậy”
-” Anh đến có việc gì không???”
-” Cô không định mời tôi vào nhà cốc trà sao??”
Tiêu Nhu miễn cưỡng lắm mới cho Nam Phòng vào nhà, pha trà xong, cô rót vào chén đặt chỗ Phong hỏi
-” Vào chủ đề chính đi”
-” Sao cô phải vội vàng thế vậy???”
Cậu ta cầm li trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống nói tiếp
-” Công nhận nhà cô tuy nhỏ nhưng cách trang trí cũng đẹp thật”
-” Cậu đến đây cũng chỉ để nói những lời vô bổ này thôi sao”
Phong cười vẻ đắc trí
-” Phải, tôi luôn làm những chuyện vô bổ này mà, lời đề nghị của tôi hôm trước cô có suy nghĩ gì thêm không???”
-” Đề nghị gì???”
-” Làm người yêu của tôi”
-” Xin lỗi câu trả lời của tôi vẫn thế”
Cậu ta móc trong túi tập ảnh của Mễ Lạc ra
-” Cô biết người này chứ???”
Tiêu Nhu im lặng không nói cũng chẳng rằng
-” Người yêu mà, làm sao không biết được. Nếu cô vẫn giữ ý định đó, thì cô gái trong tạp chí kia sẽ không thể yên ổn được đâu, suy nghĩ kĩ đi Cao Nam Phong nói là làm đấy, giờ thì tôi về nhé chụt”
-” Khoan đã!!!”
Nam Phong quay lại
-” Tôi cần thời gian”
-” Ok tôi luôn sẵn sàng, bao giờ có quyết định thì alo tôi, nhưng đừng để tôi chờ quá lâu”
Cậu ta lại quay đi để lại Tiêu Nhu suy nghĩ
-” Tại sao anh ta lại làm như vậy??? Muốn có mình để làm gì???”
Cô nhăn mặt đi lên phòng thay quần áo đi làm. Đến công ty, vừa bước vào phòng thì chị quản lí nói gì đó với một cô nhân viên, cô bước gần tới nghe
-” Chị biết tin gì chưa Cao Nam Phong không phải con ruột của ông Cao Thiên Bằng đâu, nghe nói là mẹ cậu ta đi ngoại tình với một người đàn ông nào đó rồi sinh ra cậu ta đấy”
-” Vậy sao??? Thế mà cậu ta nhìn trông rõ hống hách”
-” Mà tôi không hiểu sao ông Cao lại chấp nhận cậu ta nữa, như người khác là đuổi thẳng cổ cả mẹ lẫn con đấy. Đằng này ông biết rồi mà vẫn giao tất cả tài sản cho cậu ta nữa, tôi nghe bên tổ Họa nói là cậu ta hình như đang theo đuổi con bé Du Tiêu Nhu nữa chứ”
-” Gì cơ??? Con vịt xấu xí đó á!!! Chắc không phải đâu, xinh đẹp như tôi còn chưa được huống gì là đến con bé đó”
-” Thôi thôi!!! mấy bà lại ăn cơm nhà vác tù bà hàng tổng rồi, người ta có gì thì kệ người ta, chả phải chuyện của mình cũng mang ra nói”- Chị chơi thân với Nhu ngồi bên nghe thấy vậy lên tiếng “ A Tiêu Nhu, em đến rồi à, lại đây”
Tiêu Nhu đi vào, hai người kia nơm nớp lo sợ cô nghe được
-” Nhu à!! Từ nãy hai bọn chị nói chuyện em có nghe thấy gì không???”
Tiêu Nhu gượng cười lắc đầu. Hai người đó thở nhẹ nhõm rồi đi về làm việc. Chị Tiểu Thiết đặt tay lên vai cô hỏi
-” Sao em hôm qua không đi làm???? Có bao nhiêu việc mà mình chị làm không xuể”
-” Hihi em xin lỗi nhé, hôm qua em có việc bận, hôm nay em sẽ làm bù mà”
Hai người cười rồi cũng đi vào phòng làm việc. Cô làm một cách hết sức chăm chỉ, cuối cùng trời cũng đã xế chiều, cô cất đống tài liệu lại lấy túi sách ra về, vừa xuống tầng 1, cô chợt nhớ ra là mình đã quên bức tranh cô đang vẽ, cô trở lại phòng họa để lấy, công ty hiện giờ đã về hết còn mỗi bác bảo vệ ở tận cửa công ty. Cô bước vào bậg đèn lên, lấy bức tranh, vừa sờ vào thì đột nhiên cửa đóng sập vào. Cô chạy lại mở ra thì cửa đã bị khóa, rồi điện bỗng tắt rụp, vì trong phòng kín nên nó tối om như mực, cô sợ hãi gào thét cứu. Không có ai nghe thấy cô gào, định lấy điện thoại ra gọi thì máy lại hết pin, mồ hôi bắt đầu chảy, cô dần sợ hãi hơn. Cô cố gào thét nhưng bác bảo vệ không hề nghe thấy vì khoảng cách quá xa nhau, cô gào khóc trong vô vọng, 2 tiếng trôi qua cô đã mệt lử người. Miệng cô khô khốc đắng ngắt khàn khàn, mồ hôi đầm đìa, Nhu ngồi thu lu vào một góc cúi mặt xuống khóc vì sợ hãi
-” Mễ Lạc ơi!!! em sợ lắm”
Mễ Lạc thì ở nhà lo lắng đi đi lại lại vì mãi không thấy Nhu về, gần 9h rồi, điện thoại thì thuê bao, cậu không thể ngồi thêm nữa, cậu lấy áo khoác và chạy đến công ty Nhu. Đến nơi, cậu hỏi bác bảo vệ
-” Bác ơi cho cháu hỏi trong công ty này còn ai không ạ???”
-” Không. Nhân viên về hết rồi mà”
-” Bác có thể cho cháu vào xem không???
Ban đầu bác không cho nhưng sau mọt hồi đã được, bác bảo vệ dẫn Lạc đi, đi hết cả 3 tầng đều không thấy Nhu đâu cả
-” Đấy rôi nói rồi, không còn ai đâu”
-” Còn chỗ nào chưa đi không bác???”
-” Còn tầng 4 nhưng chỉ là phòng họa, ít ai đến đó lắm”
-” Bác dẫn cháu đến đấy được không??”
Lúc này, Nhu đang lịm đi, không biết gì cả. Lạc đi lên tầng 4 đến phòng họa thì đập cửa gọi
-” Tiêu Nhu!!! Em có ở trong đó không Tiêu Nhu”
-” Đã bảo là không có rồi, cậu về đi”
Tiêu Nhu ở trong hổn hển
-” Mễ Lạc!! cứu em ra khỏi đây với. Em sợ lắm”
Bảo vệ cứ đẩy cậu ra, nhưng linh cảm nào đó đã sai khiến cậu đến và đạp tung cửa ra cậu nghe càng rõ tiếng Nhu hơn, cậu hét lên
-” Tiêu Nhu! em ở đâu” rồi nhìn sang bên phải ánh sáng đèn cỗ cửa có hé hé được khuôn mặt mờ mờ của Nhu. Cậu chạy đến đỡ cô cô ôm dậy
-” Nhu! em có sao không, để anh đưa em đến bệnh viện”
Cô ngăn lại
-” Đừng. đưa em về nhà đi”
-” Không được, phải đến bệnh viện”
Nhu không còn đủ sức chống chọi nữa nên ngất hẳn đi. Lạc bế cô đi đến bệnh viện thật nhanh, cậu đứng ngồi không yên cho đến khi bác sĩ đi ra
-” Bác sĩ!!! cô ấy sao rồi????”
-” Cô ấy sợ quá nên mới ngất đi chứ không sao cả, cậu có thể vào thăm bệnh nhân được rồi đấy”
Lạc nhanh chân chạy vào trong, Nhu đang nằm trên giường ngủ. Cậu lại gần cô ngồi xuống nắm tay lại, khuôn mặt Nhu lúc này nhìn vẫn có vẻ sợ hãi
-” Không!!! Lạc!!! cứu em!!! Lạc!!! cứu em”
Cô hét lên và bật dậy, Lạc vội ôm cô
-” Em làm sao vậy???”
Cô ghì chặt vòng tay lại
-” Em vừa mơ em bị nhốt trong một căn phòng tối mà không có ai đến cứu em” Cô khóc lên sợ
-” Đừng sợ có anh đây rồi “