Ads
Khi nào Phong Đằng nói
câu “thử xem đi”, nhưng một lúc sau lại tỏ vẻ không có gì chân thật.
Đôi môi ấm áp của anh rời
khỏi trán cô, Sam Sam cả người như đang trong mộng. Phong Đằng tưởng chừng sẽ
tiếp tục hôn cô, nhưng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh lại bật cười, xích ra
một tí: “Quên đi.”
Trong lòng anh thầm nghĩ
cứ từ từ thôi. Anh cầm điện thoại, hỏi cô: “Chỉ có 1 tin nhắn thôi?”
Cô gật gật đầu.
Phong Đằng để điện thoại
trên bàn trà. Sau đó dẫn cô vào phòng sách, bắt đầu chơi cờ cùng cô. Nhưng lòng
cô thực sự rối loạn, không hề có hứng chơi, thế nên cô kiếm vài cuốn sách mà
đọc. Nói kiếm sách đọc, nhưng cô chỉ lật qua lật lại vài trang.
Đồng hồ điểm đúng 12h,
bầu trời ngập tràn ánh sáng sắc sỡ của pháo bông.
Bởi vì xung quanh không
có nhà cao tầng nào, nên từ cửa sổ phòng sách có thể xem rõ pháo bông, Sam Sam
buông cuốn sách, chạy ngay tới cửa sổ để xem.
Phong Đằng cũng đi tới,
đứng bên cạnh cô.
“Em chưa từng xem bắn
pháo bông?”
“Phong Nguyệt nói hai
người chưa bao giờ coi.”
“Ừ.” Phong Đằng gật đầu,
sau đó nhìn về phía cô, bất ngờ cuối đầu hôn cô.
Đây là lần thứ 3 hôm nay
anh hôn cô.
Cô cảm thấy hình như hơi
nhiều nhưng tuyệt nhiên lại không chán ghét.
Sau đó…. Cả người Sam Sam
mềm nhũn trở về phòng ngủ.
Đầu năm đã đến, Sam Sam
nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu ăn điểm tâm.
Vừa xuống lầu thì gặp
Tiểu Chu bộ dạng mừng rỡ: “Tiết tiểu thư, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Sam Sam
liền đáp lại.
Tiểu Chu vui sướng nói:
“Tiết tiểu thư nhanh đến ăn điểm tâm đi, cậu chủ đang đó, tiện thể lấy lì xì
luôn.”
“Lì xì?” Sam Sam sung
sướng, “Tôi cũng có sao?”
“Đương nhiên.” Tiểu Chu
nói, “Cậu chủ năm nào cũng đều lì xì cả. Tiết tiểu thư làm sao không có chứ.”
Ý của Tiểu Chu là, cậu
chủ và Sam Sam có quan hệ thế nào thì không cần bàn cãi, đương nhiên tiền lì xì
sẽ rất nhiều.
Nhưng đồng chí Tiết Sam
Sam lại suy nghĩ đằng khác – có tiền ! Cô cũng là nhân viên của Đại Boss, chắc
phải có lì xì rồi.
Sam Sam vui vẻ chạy nhanh
về phòng ăn. Phòng ăn chỉ có Đại Boss và Vương quản gia, Phong Đằng tựa hồ đang
cùng quản gia nói chuyện, vừa thấy cô đi vào, vuốt cằm nói: “Sam Sam lại đây.”
Sam Sam vội vàng đi qua,
ánh mắt khát đói như con chó nhỏ nhìn thấy xương vậy. Phong Đằng nhìn thấy ánh
mắt cô, anh đột nhiên nghẹn một chút, hỏi: “Nhà em có bao nhiêu người?”
“Ách?” Điều tra nhân khẩu
sao? Sam Sam một hơi đem trực hệ nói ra 1 lần: “Ba, mẹ, ông nội, bà nội, ông
ngoại, bà ngoại, còn có chú, cậu, 2 người dì, mỗi gia đình có 1 đứa con.”
“Được.” Phong Đằng gật
đầu, nhìn quản gia nói, “Chuẩn bị một chút.”
Quản gia gật đầu.
Sam Sam tò mò hỏi: “Chuẩn
bị cái gì?”
Phong Đằng tùy ý nói: “Em
không cần phải xen vào.”
“……….” Sam Sam cảm thấy
chuyện này cũng không liên quan mình nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Phong Đằng ngồi xuống
dùng bữa sáng: “Vé máy bay đã mua rồi, lát nữa tôi có việc, Tiểu Trương sẽ đưa
em ra sân bay.”
Đến sây bay, lái xe Tiểu
Trương lấy từ sau cốp xe ra 2 hộp lớn, Sam Sam mới hiểu được, Phong Đằng hỏi
gia đình cô có mấy người thì ra để chuẩn bị quà.
“Cậu chủ phân phó, Tiết
tiểu thư về nhà nên mang theo quà đầu năm.”
Quà đầu năm cái gì….Đại
Boss cũng chu đáo quá.
Nghĩ đến việc Đại Boss
chuẩn bị quà cho mình, lòng cô vừa cảm thấy rối rắm lại vừa nhộn nhạo, nhưng
nhìn đến kích thước của 2 hộp quà đó, cô bắt đầu rầu rĩ làm sao mà cầm về nhà
được, quà của Đại Boss chắc hẳn là mắc lắm, làm sao cô giải thích với gia đình
việc quà này ở đâu mà có?!
Tiểu Trương nhiệt tình
giúp cô check-in, gửi hành lý, Sam Sam đành không làm gì, chỉ đi theo sau Tiểu
Trương. Cuối cùng đến cửa hải quan,Tiểu Trương đưa cho cô 1 cái hộp nhỏ.
“Tiết tiểu thư, cậu chủ
nói, trong khoảng thời gian này, cô dùng tạm điện thoại cũ của cậu chủ.”
Sam Sam ngây người một
chút, mỏ hộp ra xem, quả nhiên là kiểu điện thoại của phái nam.
Chờ vào bên trong sân bay
rồi, Sam Sam mới lấy điện thoại ra và chăm chú nhìn kỹ. Di động còn rất mới,
chưa hề có dấu vết gì đã sử dụng. Cô mở danh bạ ra, bên trong chỉ duy nhất số
của Đại Boss. Cô nhìn chằm chằm một hồi, nhịn không được cầm di động gọi cho
Phong Đằng.
Bên kia rất nhanh tiếp
máy: “Đến sân bay rồi sao?”
“Vâng. Tôi thấy anh đã
chuẩn bị quà dùm tôi, còn cho tôi mượn di động nữa.”
Phong Đằng lên tiếng,
“Không cần phải cám ơn.”
“……….. Ai nói tôi muốn
cám ơn….. Quà nhiều như vậy làm sao mà xách nổi chứ !”
Bên kia cười, “Tiểu
Trương không nói với em sẽ có người đón hay sao?”
Sam Sam sửng sốt, bỗng
nhiên cảm thấy không được tự nhiên, “Anh không cần như vậy… Tôi không quen….”
“Vậy tập làm quen đi. Sam
Sam, năm mới vui vẻ.”
Chuyến bay hạ cánh là vào
buổi chiều, vừa xuống ra khỏi sân bay, quả nhiên cô nhìn thấy có người chờ sẵn,
một người đàn ông trẻ họ Lý, tự giới thiệu là nhân viên Phong Đằng chi nhánh ở
đây. Thấy cô, anh liền chào “Tiết tiểu thư”.
Sam Sam thực không quen,
không biết ở đây cũng có chi nhánh của Phong Đằng, lại càng không biết Phong
Đằng dặn người đón cô.
Nhà Sam Sam ở gần thành
phố B, từ sân bay đi khoảng 2 tiếng. Về nhà cũng đã là buổi tối. Người đàn ông
đó đưa cô đến dưới lầu, muốn giúp cô mang hành lý lên lầu, nhưng cô khéo léo từ
chối.
Khi
người đàn ông đó đi rồi, Sam Sam mới gọi điện thoại cho nhà, ba mẹ cô chạy
xuống đón cô và phụ xách hành lý.