Săn Mỹ Ký

Chương 47: Chương 47: Hoàn thành tâm nguyện




Vấn Nhã ỷ vào chỗ dựa là Lãnh Sát, trợn to ánh mắt nhìn Lãnh Thù nói:

“Biến thái chết tiệt, huynh đem ta ôm tới đây là muốn làm gì, nhìn huynh như vậy, sẽ không phải muốn ăn ta đi, nhưng ta nói cho huynh biết, ta về sau sẽ là tẩu tử của huynh, đừng đánh chủ ý lên ta a.”

Vấn Nhã nhìn khóe miệng đã co rút của Lãnh Thù tiếp tục nói:

“Huynh đem Vụ Tề đi đâu, còn huynh nữa nói mau, Vương đại ca bị cái Mỵ Thần tỷ kia bắt đi đâu vậy? Sẽ không trước ăn sau giết chứ?”

Vấn Nhã nói đến nơi đây ngay cả Lãnh Sát cũng bắt đầu mồ hôi ra đầy trán.

Lãnh Thù trải qua náo loạn phía trước một ít, kỳ thật đối với Vấn Nhã đã không có địch ý gì, nhưng mà vừa bị Vấn Nhã mắng, trong lòng cơn tức lại nổi lên, cười lạnh nói:

“Hừ, ăn thì tốt rồi, ngươi nữ nhân lả lơi ong bướm! Còn muốn làm tẩu tử của ta, nói cho ngươi biết, ta không đồng ý!”

Vấn Nhã nghe xong lời này, làm sao còn nhịn được, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Cái gì? Huynh tên biến thái chết tiệt, huynh có giỏi lặp lại lần nữa đi!”

Vấn Nhã từ trong lòng Lãnh Sát giãy giụa ra, hung tợn nhìn hướng Lãnh Thù.

“Lặp lại lần nữa thì như thế nào, ngươi chính là lả lơi ong bướm, ta có nói sai sao. Hừ, đừng tưởng rằng ca ca che chở ngươi, ta liền sẽ sợ ngươi nha.”

Lãnh Thù không sợ chết đổ thêm dầu vào lửa.

“Tiểu Thù, đệ nói bậy bạ gì đó?”

Lãnh Sát thấy tình thế càng không đúng, nhanh khuyên can, trừng mắt Lãnh Thù quay đầu lại ôn nhu nói :

“Nhã Nhi, đừng nóng giận, Tiểu Thù không biết nàng, nàng đừng trách hắn a.”

“Hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử đến đây, cũng không ngăn cản được ta giết hắn!”

Vấn Nhã tức giận đến hai mắt đỏ bừng, vừa dùng lực phác qua, đem Lãnh Thù toàn bộ đặt ở dưới người nàng, một đôi tay nhỏ bé nhéo hai khỏa đậu đỏ trước ngực hắn, âm hiểm cười nói:

“Ta sẽ cho huynh biết cái gì gọi là lả lơi ong bướm!”

Nói xong liền giật một chút, Lãnh Thù đau đến nỗi thiếu chút nữa rơi nước mắt, một đôi bàn tay to vừa muốn bắt Vấn Nhã lại, không nghĩ tới Lãnh Sát mau hơn hắn bước tới điểm huyệt đạo của hắn, làm cho hắn động cũng không động được, chỉ có thể hô lớn:

“Ca, huynh làm gì a, đau chết ta, ngươi nữ nhân điên, mau buông tay, buông tay a.”

“Tiểu Thù, lúc này là đệ hơi quá đáng, làm sao có thể nói Nhã Nhi lả lơi ong bướm được, ta không cho phép đệ thương tổn Nhã Nhi!”

Lãnh Sát rõ ràng giúp đỡ cho Vấn Nhã, nhưng đối với tư thế bất nhã cùng động tác của Vấn Nhã hiện tại thì nhăn tuấn lông mày lại.

“Nhã Nhi, nàng xuống dưới, như vậy không ra thể thống gì a. Tiểu Thù biết sai lầm rồi, nàng thả hắn đi. Tất cả mọi người là người một nhà, có việc gì thì thương lượng a.”

“Ai cùng hắn là người một nhà! !”

“Ai cùng nàng là người một nhà! !”

Vấn Nhã cùng Lãnh Thù nhưng lại một ngụm đồng thanh hướng về phía Lãnh Sát nói.

“Ặc.”

Lãnh Sát hoàn toàn không biết nói gì.

“Huynh biến thái chết tiệt, Nhã Nhi ta bộ dạng xinh đẹp đáng yêu như vậy, mọi người cũng hẳn là thích, cũng không phải ta đi quyến rũ bọn họ, dám nói ta lả lơi ong bướm, hưt ~”

Vấn Nhã kỳ này rất đắc ý, Lãnh Thù không nhúc nhích được, nàng có thể không kiêng sợ nữa.

Lãnh Thù đổ mồ hôi ròng ròng, thứ nhất bị Vấn Nhã ngồi đè lên như vậy thực không được tự nhiên, thứ hai tay nhỏ bé của nàng lại không ngừng, làm cho hắn vừa đau vừa nóng thật là khó chịu, ánh mắt hắn cầu cứu chuyển hướng phía Lãnh Sát cầu cứu.

Lãnh Sát thấy động tác của Vấn Nhã trong lòng rất không thoải mái, mặc dù biết hai người này đang đấu khí, nhưng hắn cũng nhịn không được mà ghen, cho dù là đệ đệ cũng không được.

Lãnh Sát không có biện pháp, một phen ôm lấy tiểu nữ nhân đang trong hưng phấn ôn nhu nói:

“Nhã Nhi, đừng làm rộn, Lãnh ca ca mệt nhọc, theo giúp ta nghỉ ngơi được không?”

Vấn Nhã bị động tác của hắn làm giật mình, lập tức nghe được lời của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ lên.

‘Hắn không phải muốn cái kia chứ.’

Nghĩ đến lần trước chưa ăn được, kỳ này tiểu tâm can của nàng “thình thịch” nhảy loạn , vội vàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trong ngực hắn.

“Ca, huynh mau giải huyệt đạo cho ta a.”

Lãnh Thù thấy bộ dạng Vấn Nhã đối với ca ca thẹn thùng, trong lòng không biết vì sao rất không thích.

‘Đối với chính mình ác liệt như vậy, đối với ca ca tốt như vậy, ta có chỗ nào kém so với ca ca chứ, hừ.’

“Tiểu Thù, đệ có biết Mị Thần tỷ đem Vương thị vệ mang đi đâu không? Ta tìm toàn bộ thành Lăng Châu mà tìm không thấy.”

Tay Lãnh Sát giải huyệt đạo của hắn.

“Ta đương nhiên biết, lúc nàng tới tìm ta hợp tác thì ta liền làm cho người của ta tra xét lai lịch của nàng rồi, bất quá ta không muốn nói, trừ phi nàng hướng ta nói xin lỗi!”

Trong lòng Lãnh Thù nói không nên lời là vì sao không thoải mái, tuấn lông mày nhăn lại.

“Đến giờ này đệ còn chơi chưa đủ sao!”

Lãnh Sát bị tính không chịu thiệt thòi của đệ đệ tức chết rồi.

“Lãnh ca ca, chàng đừng cùng người không nhân tính, hỗn đản nói chuyện nữa, hắn không nói tự chúng ta tìm, nếu Vương đại ca có cái gì không hay xảy ra, Nam Cung Vấn Nhã ta nhất định sẽ tự tay tiêu diệt huynh. Hừ!”

Khi Vấn Nhã nói những lời này vẻ mặt nghiêm khắc, khí thế cường ngạnh, Lãnh Thù cùng Lãnh Sát thấy trong lòng đều run lên.

‘Nàng là nói thật’

“Lãnh ca ca, đi, chúng ta đi ngủ!”

Kỳ này Vấn Nhã quả là nói đúng lý hợp tình. Lãnh Thù vừa nghe trong lòng nóng nảy, thốt ra nói :

“Không biết xấu hổ!”

“Tiểu Thù!”

Lãnh Sát cũng có chút tức giận.

‘Đệ đệ này hôm nay sao lại làm loạn như vậy.’

“Không biết xấu hổ cũng đừng có nhìn mặt, thế nào, tổng so với huynh đồng tính cường hơn nhiều! Hừ!”

Vấn Nhã cũng là miệng không buông tha người, còn vươn một đôi tay ngọc cuốn lấy cổ Lãnh Sát.

“Ngươi! Ngươi!”

Lãnh Thù đã muốn tức giận đến nói không ra lời.

“Nam tốt không cùng nữ nhân đấu! Hừ!”

“Ha ha ha, huynh cũng coi như nam nhân sao? Nhiều nhất tính một nửa đi, dọa người a, ca ca huynh mới là chân chính đại nam nhân đấy, Lãnh ca ca chàng nói đúng không?”

Vấn Nhã cười nhạo Lãnh Thù, lại kiều mỵ nhìn hướng Lãnh Sát, đem Lãnh Sát nhìn thấy tâm ngứa lên, mỹ nhân trong ngực, thế nào còn nhịn được a.

“Ngươi, ngươi. . .”

“Được rồi, Tiểu Thù, chớ cùng Nhã Nhi náo loạn, mau phái người đem Mị Thần tỷ tìm ra, ta cùng Nhã Nhi nghỉ ngơi chút.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Sát ửng đỏ nhìn tiểu bảo bối trong lòng.

Lãnh Thù thấy hai người đã muốn tình nghĩa nồng đậm, trong lòng khó chịu nói không nên lời, nhưng hắn không biết đây là có chuyện gì, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, hổn hển nhặt y phục đi ra, ngay cả cửa cũng không đóng, còn truyền đến một tiếng thật mạnh.

“Hừ!” .

Ngoài cửa gió lạnh thẳng hướng vào phòng, làm cho Vấn Nhã lạnh thẳng cả người run run, Lãnh Sát vội vàng đem Vấn Nhã đặt ở trên giường, quay đầu đi ra đóng cửa, nhìn Lãnh Thù phía xa tức giận rời đi mà lắc lắc đầu, thở dài.

‘Đệ đệ này khi nào thì có thể cùng Nhã Nhi hòa bình ở chung đây.’

Lãnh Sát đi trở về bên giường, nhìn đến Vấn Nhã đang đỏ mặt nhìn hắn, hại hắn cũng nhịn không được mặt hồng lên, hắn cởi ngoại y vung chăn lên ngồi xuống, một tay ôm chầm Vấn Nhã tựa vào trong ngực hắn ôn nhu nói :

“Nhã Nhi, nàng sau này chớ cùng Tiểu Thù cãi nhau được không? Hai người đều là người thân nhất của ta, ta không muốn hai người náo loạn đâu a.”

“Lãnh ca ca, ca đừng lo lắng, chúng ta không có việc gì, mệt cho cái người bao lớn kia tính tình thúi như vậy, Nhã Nhi chỉ có ý chà xát chà xát nhuệ khí của hắn thôi, không có chuyện gì. Đúng rồi, Lãnh ca ca, hai người các huynh vì sao một chút cũng không giống a.”

Vấn Nhã hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Lãnh Sát đem chuyện xưa hắn cùng Lãnh Thù nói cho Vấn Nhã, hắn không tính lại lừa Vấn Nhã, Vấn Nhã đã tha thứ cho hắn một lần, hắn không thể lại để nàng thất vọng.

“Hóa ra là như vậy a, dưỡng phụ Ngưỡng Diện Thiên Tiếu của các huynh mới là lão đại phía sau màn của Lãnh Huyết minh a. Đúng rồi, không phải ca cũng có nhiệm vụ sao? Là muốn giết ai a?”

Vấn Nhã tổng thấy cùng nàng chắc có liên quan, tuy rằng không biết chủ mưu phía sau màn muốn giết nàng là ai, nhưng nhất định có liên hệ.

“Này. . . Này. .”

Lãnh Sát có chút khó khăn ngẩng lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vấn Nhã đang chờ đáp án của hắn.

“Ai a, thần bí như vậy, ngay cả ta cũng không thể nói sao?”

Vấn Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn có chút bất mãn.

“Uhm, là Thái Hậu!”

“Cái gì?”

Vấn Nhã từ trên người Lãnh Sát nhảy dựng lên, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn Lãnh Sát có điểm bất đắc dĩ. Nàng lại một lần nữa xác nhận nói:

“Là Tần Thái Hậu, dì của ta sao?”

Lãnh Sát nhìn Vấn Nhã gật gật đầu.

“Vì sao? Dưỡng phụ ca cùng Thái Hậu có thâm cừu đại hận gì sao?”

Vấn Nhã nghiêm chỉnh lại, trong đầu bắt đầu suy tư.

“Ta cũng không biết, có lẽ không phải bản thân lão nhân gia muốn giết, mà những người khác cũng nói không chừng.”

Lãnh Sát cũng hiểu được lão nhân gia sẽ không giết người trong triều đình.

“Nói như thế nào!”

Vấn Nhã hỏi.

“Lão nhân gia lúc truyền ngôi cho Tiểu Thù, cũng không có căn dặn là không ám sát người trong triều đình, cho nên ta lường trước là lúc hắn có điều bất đắc dĩ gì đó, hẳn là nhận ủy thác của người khác đi.”

“Vậy ca biết là ai muốn ám sát ta không?”

Vấn Nhã lông mày nhỏ nhắn thâm thúy.

“Ta hỏi qua Tiểu Thù rồi, hắn không chịu nói, nhưng hắn đã đáp ứng không tiếp tục ám sát nàng nữa, cho nên Nhã Nhi không cần lo lắng.”

Tuấn lông mày Lãnh Sát cũng nhăn lại, giống như bị Vấn Nhã một chuỗi liền hỏi, cũng hiểu được giống như hai người có liên hệ với nhau.

‘Chẳng lẽ cũng là lão nhân gia sao?’

Hắn thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải hướng Lãnh Thù hỏi mới được.

“Được rồi, Lãnh ca ca, đừng suy nghĩ nữa, ca chạy một đêm cũng mệt mỏi rồi, trời sắp sáng đấy, ca mau ngủ một lát đi.”

Vấn Nhã thấy sắc mặt Lãnh Sát mỏi mệt, đau lòng nói:

“Hết thảy ngày mai rồi nói sau.”

“Vấn Nhã, ta, ta. .”

Lãnh Sát khuôn mặt tuấn tú bởi vì trong lời nói của Vấn Nhã mà đỏ lên, người yêu mến ngay tại bên người, hắn dù mệt cũng ngủ không được a. Hắn mạnh mẽ kéo Vấn Nhã xuống một ngụm ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng.

“A.”

Vấn Nhã duyên dáng gọi to một tiếng, tất cả nói đều bị Lãnh Sát hôn nồng nhiệt cản trở về.

“Lãnh ca ca, chàng không mệt mỏi sao?”

Vấn Nhã lợi dụng thời gian rảnh kiều mỵ hỏi.

“Không mệt, Nhã Nhi, Lãnh ca ca nhớ nàng.”

Lãnh Sát tràn ngập kích động, ôm chặt tiểu thân mềm mại của Vấn Nhã.

“Uhm ~ Nhã Nhi cũng nhớ Lãnh ca ca.”

Vấn Nhã đã cảm nhận được lửa nóng từ Lãnh Sát rồi, trong lòng căng thẳng, dục vọng cũng bắt đầu thiêu đốt, dù sao trong lòng nàng, Lãnh Sát sớm muộn gì cũng là người của nàng.

Vì Lãnh Sát không cần quá mệt mỏi, lúc này Vấn Nhã chủ động hôn lên hắn, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm mê người:

“Lãnh ca ca, để cho Nhã Nhi hầu hạ chàng.”

Nói xong một cái tay nhỏ liền chui vào trong nội y Lãng Sát, vuốt ve ngực kiên cố bóng loáng của hắn, Nhã Nhi bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, tháo vạt áo Lãnh Sát ra, thẳng nhìn lồng ngực của hắn.

‘Không có! Không có! Lãnh Thù không có! Lãnh Sát cũng không có long văn, rốt cuộc ở trên người ai a.’

Đang bị cảm giác ngọt ngào tra tấn Lãnh Sát bỗng nhiên thấy động tác Vấn Nhã có điểm ngạc nhiên, mềm nhẹ hỏi:

“Làm sao vậy, Nhã Nhi.”

Lập tức bị động tác của Vấn Nhã khẽ cắn làm cho kêu rên một tiếng “Uhm”.

Trong lòng Vấn Nhã tuy có điểm thất vọng, đến bây giờ mới thôi, nàng nhìn thấy vài cái cực phẩm nam nhân đều không có long văn, thế này cũng thật làm cho nàng có chút buồn bực rồi, nàng vốn tưởng rằng sẽ có cảm giác quen thuộc trên người Lãnh Thù, nhưng mới vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy hắn cũng không có.

‘Aizzz, chẳng lẽ mình thật sự chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi thôi à? Không cần, mỹ nam càng ngày càng nhiều, mình làm sao bỏ được a.’

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm đau lòng nhìn Lãnh Sát, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lãnh Sát đã muốn đỏ thẫm. Đồng thời, đầu lưỡi còn ở trên đậu đỏ vạch lên quyển quyển, cùng với nước bọt hòa quyện đầu lưỡi, Lãnh Sát nhìn dục hỏa khó nhịn.

“Không có gì, chẳng qua cảm thấy Lãnh ca ca, thật ngọt nha! Ha ha. . .”

Tán tỉnh không phải đặc sắc của Vấn Nhã, nhưng tuyệt đối là sở trường của Vấn Nhã, nàng nói xong lại nằng nặng hít một hơi, còn dùng đầu lưỡi ở trên cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm của mình liếm vài vòng, làm Lãnh Sát cũng miệng đắng lưỡi khô.

“Vậy a, Nhã Nhi, Lãnh ca ca khó chịu. . .”

Cái trán Lãnh Sát mồ hôi đều chảy xuống.

Hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi, ngồi lên, rất nhanh đem y phục toàn thân thoát sạch sẽ, sau đó lại duỗi tay xả y phục của Vấn Nhã, Vấn Nhã hưng trí chính nùng, một phát bắt được tay Lãnh Sát, tràn ngập khàn khàn nói :

“Lãnh ca ca, ca đừng vội! Nhã Nhi tự thoát.”

Vấn Nhã chậm rãi cởi y phục trên người, Lãnh Sát nhìn thấy tròng mắt đều phải rơi xuống rồi.

Tra tấn, tiểu yêu tinh này là cố ý tra tấn hắn đây mà.

Lãnh Sát rốt cục không thể kiềm chế, nhìn ngực đẹp đẽ của Vấn Nhã bại lộ trước mắt hắn, rốt cuộc ức chế không nổi đem Vấn Nhã một cái xoay người kiên cố đặt ở dưới thân hắn. Bàn tay to một phát bắt được nơi tốt đẹp kia, có chút thô cuồng vuốt ve.

“A, a. Lãnh ca ca, chàng nhẹ chút, nhẹ chút nha, đừng nóng vội nha. A. . Chán ghét! . . ừm. .”

Vấn Nhã không nghĩ tới thoạt nhìn Lãnh Sát lạnh như băng, cẩn thận tỉ mỉ nhưng ở phương diện này thật không ngờ thô cuồng gợi cảm thế, thực thích, bất quá, đủ vị.

Lãnh Sát ngẩng đầu, một đôi mắt bao hàm dục vọng thật sâu nhìn tiểu nữ nhân đã muốn kiều diễm ướt át, khàn khàn nói :

“Nhã Nhi bảo bối, nàng thật sự yêu ta sao?”

Vấn Nhã không nghĩ tới loại thời khắc mấu chốt này hắn còn có thể hỏi vấn đề này, lập tức giết phong cảnh liếc trắng mắt nói :

“Lãnh ca ca, Nhã Nhi sẽ nói cho ca biết, ca về sau cần phải nhớ cho kĩ nha, yêu là dùng để làm, không phải dùng để nói.”

Lãnh Sát nghe xong sửng sốt, theo sau “Ha ha” cười khẽ, bỗng nhiên một cái động thân, đem cái đó thật sâu vùi vào nơi ấm áp của Vấn Nhã, hai người không hẹn mà cùng thoải mái ra tiếng.

“A. . .”

“Nha. . .”

Hai người yêu nhau rốt cục kết hợp ở cùng một chỗ, Lãnh Sát ra sức luận động làm cho Vấn Nhã hoàn toàn bị khoái cảm liên tục không ngừng bao phủ, miệng không ngừng yêu kiều:

“A, nha, Lãnh ca ca, ca giỏi quá, a. . . Thoải mái. .”

Thanh âm của Vấn Nhã càng kêu càng lớn, đầu nhỏ phải trái dao động.

Lãnh Sát nhìn xem một khắc cũng không muốn dừng, sử dụng khí lực cả người, thầm nghĩ làm cho bảo bối thực thỏa mãn đi. Hắn biết Vấn Nhã có mấy người nam nhân, hắn nhất định không cần làm người kém cỏi nhất, nghĩ đến điểm này, hắn càng thêm tò mò.

Thật lâu sau, Lãnh Sát đến cực hạn, tại một khắc nghe Vấn Nhã cầu xin tha thứ, hắn nhịn không được tê liệt ngã xuống ở trên người ngọc của Vấn Nhã, mồ hôi đem Vấn Nhã thấm ướt, hắn đã không có khí lực nói chuyện, mắt âu yếm nhìn tiểu nữ nhân sau đó liền trầm lắng ngủ.

Vấn Nhã vô cùng thỏa mãn bị hắn làm hoảng sợ, thấy hắn chẳng qua là mệt mỏi mới ngủ, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được nhếch lên.

Cũng không cần ra sức như vậy đi, khiến cho giống như tẫn nhân vong vậy, hù chết nàng, choáng váng. . .

Vấn Nhã đem Lãnh Sát mệt chết chuyển sang tư thế tốt, lại giúp hắn xoa xoa thân mình, sau đó giúp hắn đắp kín chăn, nàng cũng sửa sang lại một chút rồi, ở trên trán hắn hôn một cái, mỉm cười xuống giường.

‘Người nam nhân này a, thật là quá đáng yêu, chính mình cuối cùng đem hắn ăn, ha ha. . .’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.