Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 18: Chương 18: Rối rắm




Nhiễm Thuật nằm trên giường mở mắt, trước tiên cậu nhìn xung quanh một lượt.

Cậu chắc kèo chỗ này không phải nhà mình, cũng không phải nhà Tùy Hầu Ngọc, liếc sơ sơ qua có vẻ như là chung cư cao cấp Tang Hiến mới mua.

Cậu lật người một cái, lúc cảm nhận được xúc cảm khi làn da lướt qua chăn thì cậu mới ý thức được có lẽ mình đang không mặc quần áo bèn lập tức vén chăn lên nhìn xem.

Sau khi chắc chắn rằng mình thật sự không mặc quần áo, cậu lập tức đứng dậy nhìn trái ngó phải, Tang Hiến không có trong phòng.

Ngủ dậy xong phát hiện mình có thể mắng Tang Hiến khiến cậu lập tức sướng điên cả người.

Cậu muốn xuống giường tìm Tang Hiến nhưng lại cảm thấy mình trần truồng như này hơi ngồ ngộ, mà quần áo của cậu thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

Vì thế cậu đi chân trần vào phòng quần áo của Tang Hiến, mở tủ ra chọn lựa.

Cơ thể của Tang Hiến và cậu chênh nhau rất lớn, quần áo nào của Tang Hiến cậu mặc cũng rộng thùng thình, chọn tới chọn lui nửa ngày mới chọn được một cái áo hoodie.

Lúc cậu mặc hoodie đi tới trước gương soi, thấy áo che tới tận đùi mình khiến cậu không hỏi suy tư, chiều cao 178 thật sự rất lùn à?

Tìm được quần áo mặc xong, cậu chần chừ một lát mới vào toilet rửa mặt, nhân tiện sửa lại kiểu tóc của mình.

Sau khi chắc chắn rằng mình trông khá bảnh rồi cậu mới mở cửa ra gào lên: “Tang Hiến! Anh cút ra đây cho em!”

Hung dữ.

Không ai đáp lại tiếng gào của cậu, cậu bắt đầu chạy khắp nhà tìm người, cuối cùng tìm thấy Tang Hiến đang ở phòng cho chó.

Có lẽ là sợ nuôi chó làm phiền đến người khác nên cách âm của phòng này rất tốt, Tang Hiến hoàn toàn không nghe thấy tiếng Nhiễm Thuật gọi mình.

Sau khi Nhiễm Thuật đi vào, ánh mắt của Tang Hiến lướt qua cái đùi nhỏ nhỏ trắng nõn của cậu nhưng lại dời đi rất nhanh.

Ba con chó muốn bổ nhào vào Nhiễm Thuật nhưng bị Tang Hiến ngăn lại: “Ngồi.”

Ba con chó nghe lời đồng thời ngồi xuống.

Nhiễm Thuật đi chân trần, chó mà nhào tới thì móng vuốt của nó sẽ làm cậu bị thương.

“Lần này chắc chắn anh đã làm chuyện khốn nạn với em! Quần áo em còn không mặc!” Nhiễm Thuật nói xong bèn đi tới chỗ Tang Hiến, vươn tay muốn túm tóc Tang Hiến, Tang Hiến tránh đi.

Giọng điệu của Tang Hiến rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Bé ngọt ngào khiến người ta thèm nhỏ dãi có thấy đau không?”

Nhiễm Thuật mắc ói nhíu cả mày lại: “Tính từ buồn nôn gì thế này?”

“Trước đây chính miệng em nói vậy mà.”

Hai tay Nhiễm Thuật véo thắt lưng, cảm nhận một chút, hình như không đau thật.

Cậu lại kéo cổ áo hoodie lên nhìn, trên người không có dấu vết gì.

Vì thế cậu hỏi: “Tang Hiến, có phải anh bị yếu không? Anh có phải đàn ông không?”

“...” Tang Hiến không trả lời.

Nhiễm Thuật chợt thấy câu hỏi của mình hơi sai sai, vì thế cậu ho khan vài tiếng rồi lại hỏi, “Quần áo của em đâu?”

“Anh cởi, sau đó đi giặt rồi.”

“Ồ... em ói à?”

“Phía dưới phun ra.”

“Lại còn tiêu chảy?”

“Em ăn vạ đòi anh, anh nghĩ em còn phải vào đoàn phim nên chỉ có thể dùng tay thôi.”

Nhiễm Thuật nghĩ ngợi rồi nhào về phía Tang Hiến: “Thế nên anh vẫn là đồ khốn nạn!”

Tang Hiến thuận thế kéo Nhiễm Thuật tới ngồi trên đùi mình, đợi cậu ngồi vững rồi mới sáp tới hôn cậu.

Hai tay Nhiễm Thuật chặn miệng của Tang Hiến, mắng: “Chia tay rồi, anh không biết à? Chú ý cái hành động bậy bạ của anh đi.”

“Dạo này anh bận nhiều việc, không có thời gian tới thăm đoàn phim.” Tang Hiến nhấc tay của Nhiễm Thuật ra, nói.

“Thế thì sao?”

“Em còn hai tiếng để chuẩn bị, sắp phải tới đoàn phim rồi.”

“Ồ...” Mắt Nhiễm Thuật xuất hiện một chút băn khoăn.

“Đợi em quay phim xong, anh đi đón em, sau đó em ở lại chỗ này của anh vài hôm nhé.”

Yết hầu của Nhiễm Thuật khẽ chuyển động, hai tay vịn lấy vai của Tang Hiến, nhìn hắn hằm hằm: “Em tới chỗ anh làm gì?!”

“Chứng minh anh là đàn ông.”

Trái tim Nhiễm Thuật run lên, cái tay vịn vai Tang Hiến của cậu níu chặt lấy quần áo, dường như cậu đã đoán trước được tình cảnh sau khi quay phim xong của mình sẽ như thế nào.

Chắc chắn rất... kích thích nhỉ?

Chỉ có điều cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nhấn mạnh: “Chúng mình vẫn chưa quay lại đâu đấy...”

Nhưng giọng điệu lại yếu đi nhiều.

“Nửa tiếng nữa anh Lưu và thợ trang điểm của em sẽ tới, anh còn định để họ tới rồi mới đánh thức em, không ngờ em lại tự dậy.”

Nhiễm Thuật kinh ngạc: “Nhanh thế á?”

“Đúng, em còn phải tạo hình nữa.”

“Ồ...”

“Nửa tiếng, anh còn có thể giúp em thêm lần nữa.”

Nhiễm Thuật không trả lời.

Với cái tính nết của cậu chắc chắn sẽ từ chối, nhưng lúc này cậu lại thấy tiếc.

Tang Hiến quá hiểu cậu, không nhận được đáp án chính là đáp án, vì thế hắn chậm rãi tới gần hôn cậu.

Từ hôn lướt đến hôn sâu.

Ánh mặt trời rọi vào phòng qua cửa sổ sát đất, chiếu lên mặt đất và sô pha, lan tỏa trên cơ thể của hai người.

Má và tóc của cả hai đều phủ một tầng ánh sáng cùng màu, có lẽ là ánh Mặt trời quá gay gắt khiến Nhiễm Thuật híp mắt, chậm rãi chớp mắt, dường như chỉ cần một cái chớp mắt đã khiến cậu thay đổi từ giãy dụa tới hùa theo.

Có lẽ cái tay nắm chặt vai áo của Tang Hiến chính là sự quật cường cuối cùng của cậu.

Trong lòng của người uống say quên sạch như Nhiễm Thuật, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người sau khi xa cách hai năm.

Cậu thiếu niên lỗ mãng khi ấy đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, dường như cũng rất có sức hút.

Từng cử động của hắn đều khiến cho Nhiễm Thuật không thể từ chối.

Nếu nói mọi người đều thích đàn ông cấm dục, thế thì gu của Nhiễm Thuật lại khác, cậu thích đàn ông vừa nhìn đã thấy dục vọng như Tang Hiến.

Cơ thể tràn ngập sức mạnh, lúc nhìn thấy cậu sẽ không che giấu ham muốn chiếm hữu của mình, và cả... không quá băn khoăn, thích là ra tay, vô cùng quyết đoán.

Giống như năm đó vậy.

Cậu bị Tang Hiến đặt lên sô pha, lúc hôn nhau cậu nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Ba đứa nó đang nhìn kìa, bảo chúng nó đi đi.”

“Bây giờ chúng ta đang ở trong phòng của chúng nó mà.”

“Thế cũng không được!” Bộ dạng xấu hổ này của cậu chỉ có Tang Hiến mới được nhìn, chó cũng không cho xem.

Tang Hiến chỉ đành cho ba con chó ra ngoài chơi, sau đó cúi xuống tiếp tục hôn Nhiễm Thuật.

Ban đầu Nhiễm Thuật hơi chống cự, rồi lại thay đổi ôm lấy vai của Tang Hiến.

*

Sự thật chứng minh, Tang Hiến nói dối.

Hắn nói nửa tiếng nữa anh Lưu tới, làm như là cậu và Tang Hiến chỉ còn nửa tiếng cuối cùng để làm càn.

Vì thế cậu không đề phòng gì nữa, chẳng hề từ chối sự tiếp cận của Tang Hiến.

Kết quả, cậu bị Tang Hiến trêu chọc hai tiếng đồng hồ.

Mắt cậu vô hồn đi vào phòng nằm xuống ngỉ ngơi, còn chưa hoàn hồn thì Tang Hiến đã tới đưa quần áo mà anh Lưu mang cho cậu.

Cậu mệt không muốn đứng dậy, Tang Hiến chỉ có thể xách cậu lên, mặc quần áo giúp cậu.

Lúc này cậu giống như người bệnh không tự lo liệu cuộc sống được, nhấc tay mặc quần áo thôi cũng mệt rã rời, thế mà tên khốn nạn Tang Hiến kia còn nhân cơ hội gặm cậu thêm hai phát.

Hóa ra không làm đến bước cuối cùng mà cũng mệt như vậy.

Lúc sắp ra khỏi cửa phòng ngủ, Nhiễm Thuật còn nhịn không được tới véo cổ Tang Hiến: “Tên khốn nạn nhà anh!”

Tang Hiến nhịn cười, cúi người hôn lên trán cậu một cái, nói: “Đi thôi, anh cũng phải tới công ty.”

“Không đi thăm đoàn phim được thật à?” Nhiễm Thuật khẽ hỏi.

“Ừ, công ty hơi bận.”

Nhiễm Thuật ỉu xìu một lát mới đi mở cửa phòng ngủ.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa, động tác ngừng lại, cậu nhanh chóng xoay người đi tới trước mặt Tang Hiến, kiễng mũi chân lên, ôm lấy bả vai Tang Hiến rồi hôn hắn.

Là một nụ hôn rất sâu.

*

Nhiễm Thuật ngồi trên xe, gõ chữ như bay hỏi Tùy Hầu Ngọc: Hắn không đề nghị quay lại với tớ? Nhưng đã hôn rồi mà, chắc chắn hắn cũng thích tớ, không thì sẽ chẳng như vậy đâu.

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.

[R. S]: Tớ hơi băn khoăn xíu xem mình có muốn quay lại với hắn không, tớ còn định quan sát biểu hiện của hắn, biểu hiện tốt thì tớ đồng ý.

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.

[R. S]: Có điều tớ vẫn hơi giận, thế mà hắn kéo dài tận 2 năm mới đến tìm tớ, tìm tớ được vài hôm mà tớ đã để hắn hôn rồi. Đây mà là trong truyện motip hối hận theo đuổi lại vợ cũ, cái loại 0 dễ tha thứ như tớ chắc sẽ làm một đống người đọc tức chết.

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Hình như hai người chia tay là do cậu cố tình gây sự mà? Hắn có gì mà hối hận đâu?

[R. S]: Đầu bên kia là ai đấy? Ngoan ngoãn gõ 1 thôi không phải được rồi sao? Nói nhiều thế làm gì?

Đợi một lát mà Tùy Hầu Ngọc không trả lời.

Cậu lại gửi một tin nhắn: Cậu tới thăm đoàn phim tớ được không?

Ngay sau đó cậu liền phát hiện mình bị Tùy Hầu Ngọc block.

Cậu không quan tâm, dù sao đây cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Cậu đi tìm Tô An Di: Dì Tô ơi, tên chó chết Tang Hiến kia muốn quay lại với tớ, tớ hơi rối rắm tí.

[Dì Tô]: Hắn bảo sao?

[R. S]: Hắn không đề cập đến chuyện quay lại, nhưng chắc chắn hắn có ý đó.

[Dì Tô]: Thế hắn biểu hiện như thế nào?

[R. S]: Hắn hôn tớ.

[Dì Tô]: Làm nháy chia tay?

[R. S]: Không làm.

Gửi xong cậu lại nghĩ là chưa đủ chính xác nên bổ sung: Không làm hẳn.

[Dì Tô]: Nhưng hắn không nhắc đến chuyện quay lại?

[R. S]: Đúng, không nhắc lấy một chữ.

[Dì Tô]: Xem ra hắn nghĩ thông suốt rồi.

[R. S]: Là sao?

[Dì Tô]: Làm bạn trai cậu rất phiền, cậu quậy quá. Bây giờ cứ thế này thì vừa có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, lại không bị cậu làm phiền.

Nhiễm Thuật nhìn những con chữ này, tức giận không thôi: Hắn thích tớ! Mê tớ như điếu đổ ấy! Không có tớ hắn không sống nổi! Hắn thích tớ như thế này!

[Dì Tô]: Thế cậu hỏi tớ làm gì?

Nhiễm Thuật gõ một đoạn dài để giải thích, kết quả chỉ nhận được một chữ: Bận.

Nhiễm Thuật đặt điện thoại sang một bên, tức phát điên.

Nhưng Tô An Di nói vậy khiến cậu phải suy nghĩ.

Tang Hiến sẽ không thật sự chỉ muốn giữ quan hệ trên giường với cậu, không yêu đương với cậu nữa đấy chứ?

Thế... thế...

Thế cậu nên làm gì bây giờ?

Rồi cậu lại phủ định.

Không thể nào.

Tang Hiến yêu cậu là cái chắc!

Không thì sẽ chẳng mua công ty của cậu, cũng không đối xử với cậu như vậy!

*

Cuối cùng Tang Hiến cũng xử lý xong chuyện công ty, lúc này đã rạng sáng.

Thẩm Quân Cảnh đi vào phòng làm việc của hắn, đưa điện thoại cho hắn, nói: “Chihuahua nhà các cậu lại lên hot search rồi.”

Tang Hiến cầm điện thoại nhìn thoáng qua, khẽ cười thành tiếng.

#Nhiễm Thuật phẫu thuật thẩm mỹ nhẹ#

Mở nội dung ra, rõ ràng là tạo hình sân bay hôm nay của Nhiễm Thuật, đôi môi sưng lên, bị người ta chụp ảnh rồi nghi ngờ cậu đi làm môi tều.

Bình luận có khen có chê, còn có người nói cái khuôn mặt kia của Nhiễm Thuật vừa nhìn là biết sửa rồi, người bình thường làm gì có ngũ quan như vậy.

Trông thấy một cái bình luận, nụ cười của hắn tắt hẳn.

“Miệng Nhiễm Thuật lớn như vậy, BJ rất giỏi nhỉ?”

Hắn lập tức đưa điện thoại cho Thẩm Quân Cảnh: “Nghĩ cách xóa cái này đi.”

“Ờ...”

Miệng Nhiễm Thuật lớn thật, đó là bởi vì mặt cậu rất nhỏ nên cái miệng trông càng lớn hơn.

Nhưng miệng của Nhiễm Thuật, bao nhiêu năm qua hắn còn chưa nỡ dùng, hắn không cho phép người khác nghĩ bậy về miệng của Nhiễm Thuật.

“Làm lành rồi?” Thẩm Quân Cảnh vừa gửi tin nhắn cho người khác vừa hỏi.

“Vẫn chưa.”

“Vẫn chưa?”

Tang Hiến đứng dậy cử động bả vai, nói: “Chỉ là hơi không cam lòng, mấy năm nay chúng tôi chia tay rất nhiều lần, đều là tôi dỗ em ấy, sao em ấy không thể dỗ tôi lấy một lần?”

Thẩm Quân Cảnh: “Kết quả đợi hai năm mà cậu ấy vẫn không tới dỗ cậu, cậu không nhịn được, dốc hết tâm tư mua công ty, lại còn nghĩ cách xuất hiện bên cạnh cậu ấy, cậu ấy vẫn chẳng dỗ cậu.”

“...”

Thẩm Quân Cảnh cười một lúc, tiếp tục trêu: “Xem ra cậu không quan tâm chuyện chia tay, cái cậu quan tâm là cậu ấy không dỗ cậu?”

“Có câu quá tam ba bận, số lần chúng tôi chia tay đã vượt qua ba chữ số rồi, tôi còn quan tâm làm gì?”

“Nhà cậu tính quá tam ba bận kiểu vậy à?”

“Có vấn đề gì không?”

“Cậu là sếp, cậu phát lương, cậu nói gì cũng đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.