Sao Em Đỏ Mặt Rồi

Chương 10: Chương 10




Thoạt nhìn thì hành động của cô như có ý đồ chòng ghẹo, nhưng Tô Đào biết, cô hoàn toàn không hề có ý nghĩ muốn chấm mút Trần Gia Hữu.

Khi cô đang định tránh đi, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Có ai ở trong đó không?”

Tô Đào vội vàng đứng thẳng người.

Tuy cô và Trần Gia Hữu không có quan hệ gì, nhưng nếu để người khác bắt gặp trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng khó tránh khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Bất thình lình, sau lưng truyền đến một giọng nói, “Cô căng thẳng cái gì?”

Tô Đào xoay người lại.

Người đàn ông đứng dậy, sải bước đi tới cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống.

Dường như mỗi lần cô gặp anh đều là dáng vẻ bối rối thế này.

Cũng chẳng biết vì sao, anh để lại cho cô ấn tượng như thế.

Trần Gia Hữu hạ giọng hỏi, “Sợ người khác hiểu lầm à?”

Tô Đào cắn môi, đáp, “Ừm... chủ yếu là sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của luật sư Trần.”

Trần Gia Hữu thoáng ngơ ngẩn, sau đó mỉm cười bâng quơ, “Sao cô không nghĩ cho bản thân?”

Tô Đào thật thà đáp, “Tôi chỉ là người làm ăn, bị hiểu lầm cũng chẳng sao. Nhưng ở đây đều là người quen của anh, nếu bị bắt gặp thì không hay cho lắm.”

Trần Gia Hữu, “...”

Cô chu đáo đến thế, nhất thời Trần Gia Hữu không biết phải đáp lại thế nào.

Tiếng gọi từ bên ngoài cửa vọng lại, “Có ai ở trong đó không?”

Trần Gia Hữu bỗng cất tiếng, “Có.”

Người kia cũng hiểu chuyện, nghe thấy có người bên trong thì không gõ cửa nữa, quay gót rời đi.

Tô Đào xoay người, đã lấy được thứ mình cần, cô bèn nói, “Anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi còn có chuyện, không làm phiền anh nữa.”

Tô Đào vội vàng đi xuống lầu.

Cứ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi là cô lại chột dạ.

...

Vốn dĩ Tô Đào dự định sẽ rời đi ngay sau khi hôn lễ kết thúc.

Nhưng dạo trước cô dâu và cô thường xuyên nói chuyện qua lại nên khá thân thiết, thấy Tô Đào sửa soạn ra về thì kéo tay cô lại, nói, “Thời gian này vất vả cho cô rồi, cô luôn tất bật luôn tay luôn chân, nếu không nhờ có cô thì tôi cũng sẽ không có được một lễ cưới hoàn hảo thế này. Cám ơn cô nhiều lắm, bà chủ Tô.”

Tô Đào cười đáp, “Đây là công việc của tôi mà, có thể nhận được sự công nhận của cô mới là điều quan trọng nhất.”

“Cô định về sao?”

“Ừ, bận cả ngày nay, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.”

“Cô khoan hẵng về, lát nữa bọn tôi còn có after-party, cô tham gia cùng cho vui nhé?”

Tô Đào vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày vui của người ta, cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng, bèn đồng ý ở lại chơi.

Bữa tiệc được tổ chức ở một căn biệt thự bên cạnh.

Cô dâu mang tới một bình rượu vang vẫn còn mới chưa khui, Tô Đào nheo mắt nhìn thoáng qua, bình rượu vang đó giá trên thị trường cũng phải cả trăm ngàn tệ, nhưng cô dâu chẳng thèm bận tâm, hào phóng chia sẻ cùng mọi người.

Trước đây Trần Gia Hữu từng hợp tác với chú rể, hơn nữa về sau nếu văn phòng luật muốn mở rộng cũng phải nhờ đến anh ta, thế nên sự xuất hiện của anh ở nơi này có thể xem đây là bữa tiệc xã giao trá hình.

Mọi người trò chuyện với nhau một lúc, anh hơi ngước mắt lên, vô tình trông thấy Tô Đào đang ngồi cạnh mình.

Tô Đào nhếch môi mỉm cười xem như chào hỏi với anh.

Chú rể và mấy người bạn thấy Tô Đào ngồi ở đây thì tò mò hỏi, “Cô đây là...?”

Cô dâu thân thiết dán sát người Tô Đào, đáp, “Đây là bà chủ công ty tổ chức hôn lễ, Tô Đào. Em rất thích cô ấy, thế nên đã đưa cô ấy đến đây để mọi người làm quen với nhau đó.”

Tô Đào vui vẻ chào hỏi mọi người.

Những trường hợp thế này, cô xử lý cực kỳ mượt mà, hơn nữa cô lại thuộc tuýp người hướng ngoại, chẳng mấy chốc đã hoà nhập với bầu không khí của tập thể.

Trong lúc đó, thỉnh thoảng Tô Đào lại vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của mấy người phía bên kia.

Trần Gia Hữu, “Vài bữa nữa tôi phải sang thành phố S, chuyện mà lần trước cậu nói có lẽ tôi có thể giúp được phần nào.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh bày ra dáng vẻ bất lực, “Trần par à, chuyện này phải nhờ vào cậu cả đấy. Công ty bên kia cứ bám lấy tôi chẳng chịu buông, tôi cũng hết cách rồi, mấy case kiểu này cậu có kinh nghiệm hơn, cậu chắc chắn có thể giải quyết.”

Trần Gia Hữu thản nhiên đáp lại, “Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.”

Trần Gia Hữu rất có tiếng trong giới luật sư, dù anh có khiêm tốn cách mấy thì mọi người vẫn biết rõ năng lực của anh ra sao.

Sau đó người bên cạnh muốn đến mời rượu, nhưng anh từ chối, “Hôm nay tôi uống nhiều rồi, không thể uống được nữa.”

Cô dâu bực bội nói, “Hôm nay là ngày kết hôn của em, sao mấy anh cứ bàn chuyện làm ăn suốt thế hả, đúng là vô vị.”

Chú rể vội hắng giọng lên tiếng, “Đúng đó, hôm nay là thời gian riêng tư, chúng ta không bàn chuyện công việc nữa.”

Sau đó, mấy người khác đề nghị chơi trò chơi.

Cô dâu đặt xúc xắc lên bàn, lướt nhìn cả đám người một lượt, “Chơi xúc xắc kiểu đơn giản nhất nhé?”

Mọi người không có ý kiến gì.

Sau vòng đầu tiên, chú rể là người đổ xúc xắc có điểm thấp nhất.

Đám người nhốn nháo trêu anh ta nói tối nay khỏi về nhà.

Chú rể nốc hết rượu, lớn tiếng đáp, “Không được, tối nay tôi nhất định phải về nhà, Diệu Diệu nhà tôi không cho đâu.”

Nghe thấy thế, cô dâu bật cười mắng chồng, “Anh đừng có nói vớ vẩn.”

Vòng thứ hai bắt đầu.

Lần này Trần Gia Hữu là người đổ xúc xắc đầu tiên.

Tô Đào đánh mắt nhìn sang. Bàn tay người đàn ông này đẹp thật, hình ảnh mấy ngón tay đặt lên hộp trông đến là vui lòng thích mắt.

Anh lắc mấy cái, sau đó mở hộp.

Người ngồi cạnh cười trêu anh, “Trần par à, vòng này cậu thua chắc rồi.”

Một loạt số 1 hiện ra trong hộp, cực kỳ bắt mắt.

Tô Đào không kiềm được bật cười thành tiếng. Xem ra hôm nay thần may mắn không mỉm cười với luật sư Trần rồi.

Hiển nhiên, Trần Gia Hữu cũng không muốn nhận hình phạt nào khác ngoài phạt rượu, anh biết đám người này chơi bạo thế nào, mà anh cũng chẳng muốn tham dự vào những hình phạt nhàm chán của bọn họ. Anh nâng ly rượu lên, “Tôi xin phép cạn ly này.”

Lại chơi thêm vài vòng nữa, Tô Đào vẫn luôn được thần may mắn độ, không bị dính hình phạt lần nào.

Có lẽ thấy độ khó trò này chưa đủ đô, đám người lại đổi sang chơi trò khác, chính là trò xé giấy, hai người ngồi cạnh dùng miệng truyền giấy cho nhau.

Ngồi bên cạnh Tô Đào là hai cô gái, nên cô cũng chẳng lo lắng gì.

Quan trọng là cô dâu và chú rể ngồi cạnh nhau, mọi người ồn ào bảo bọn họ nhanh tay nhanh chân lên.

Trò chơi bắt đầu từ bên phía bạn cô dâu, đúng lúc này, điện thoại Tô Đào bất ngờ đổ chuông.

Là tin nhắn của Tô Tranh.

Tô Tranh: Chị, mấy bữa nữa em định đi tham quan triển lãm tranh, chị đi không?

Đào mật: Sao đột ngột thế, để chị đi đón em.

Tô Tranh: Không cần đâu, bây giờ em có thể ra ngoài bình thường rồi, không cần phải phiền phức thế đâu.

Đào mật: Nhưng mà...

Tô Tranh: Chị yên tâm, có mẹ đi cùng em mà, không sao đâu.

Tô Đào cau mày, đang định nhắn lại thì cô gái ngồi cạnh ú ớ lên tiếng, đầu ngón tay túm lấy góc áo Tô Đào như muốn ra hiệu cho cô.

Tô Đào ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện tờ giấy đã được truyền tới chỗ mình.

Cô vội vàng đặt điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Đám người có mặt ở đây đều là cậu ấm cô chiêu, toàn là dân chơi thứ thiệt. Tính ra thì hôm nay bọn họ đã biết tém lại đôi chút, không bày ra mấy trò quái đản nào.

Tô Đào mím môi, nhận lấy tờ giấy định truyền tiếp cho cô gái ngồi bên cạnh mình. Nhưng khi vừa quay sang, cô chợt sững người.

Không biết từ lúc nào, cô gái ngồi kế bên cô đã rời đi, chỗ ngồi đó vẫn để trống.

Nói cách khác, cô phải truyền lại tờ giấy cho người kế tiếp, cũng chính là người đàn ông ngồi cạnh cô gái vừa nãy.

Trần Gia Hữu lướt nhìn đồng hồ trên tay, anh đang định tìm cớ rút trước, vốn chỉ có ý định ngồi cho có tụ, đợi một lát rồi đi về, bản thân anh cũng chẳng có hứng thú với mấy trò xã giao này. Nhưng hôm nay là ngày cưới của người ta, anh không tiện từ chối.

Không ngờ, vừa ngước lên, lại bắt gặp ánh mắt bối rối của cô gái ngồi bên cạnh.

Khi hoảng hốt, đồng tử của cô hơi giãn ra, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn càng khiến cô trông giống hệt bé hồ ly toàn thân trắng như tuyết kia.

Vừa tinh nghịch lại vừa đáng yêu.

Chẳng biết vì sao, lòng trắc ẩn vốn dĩ hiếm khi xuất hiện trên người Trần Gia Hữu lại bỗng chốc trào dâng.

Người ngồi bên cạnh thấy Tô Đào vẫn còn đang sững người, đành giải thích, “Vừa nãy Vi Vi bị đau bụng nên đã đến phòng vệ sinh rồi...”

Tô Đào chớp mắt, không biết phải làm gì tiếp theo.

Mọi người bắt đầu ồn ào, “Trần par, tới phiên cậu rồi kìa, đừng làm mất mặt con gái nhà người ta chứ.”

Người nọ cũng có hơi lo trong lòng, dù sao bình thường Trần Gia Hữu nổi tiếng là không thích thân cận với phụ nữ, gặp những trường hợp thế này sẽ không tham dự, nếu như anh rút lui thì người kế tiếp chính là chú rể, mà nếu thế thì...

Tình huống càng trở nên lúng túng hơn.

Trần Gia Hữu trầm mặc vài giây.

Rồi bỗng nhiên, anh đứng dậy, đôi chân dài sải bước về phía trước vài bước, sau đó, anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Tô Đào.

Anh rủ hàng mi, nhìn thoáng qua tờ giấy giữa hai cánh môi của cô, ghìm giọng thật thấp, “Chỉ còn nhiêu đây thôi sao?”

Tô Đào, “....”

Mặt cô bất giác đỏ bừng bừng.

Đây là lần đầu tiên cô chơi trò này, nên chẳng có kinh nghiệm gì.

Lúc nãy cô cũng chỉ xé giấy theo “tổ tiên mách bảo”, mới chỉ vừa dùng sức hơi mạnh một tí thôi mà tờ giấy giữa đôi môi chỉ còn lại một mẩu bé tẹo.

Tuy nhiên, nếu đối phương có kỹ thuật cao siêu thì bọn họ vẫn có thể giữ được một khoảng cách an toàn.

Lúc ấy lòng Tô Đào đã chọn sẽ từ bỏ cuộc chơi, dù có phạt cô uống hết ba ly rượu thì cô cũng chấp nhận.

Bởi vì, đối mặt với người tiếp sức là luật sư Trần còn áp lực hơn cả việc bị phạt rượu.

Ngay khi Tô Đào quyết định chịu thua, người đàn ông bất thình lình nhoài người về phía trước.

Gương mặt anh tuấn như được phóng đại ở trước mắt, Tô Đào đờ người ra.

Khi cô còn chưa kịp định thần lại, người đàn ông đã kề sát tai cô, cất giọng khàn khàn, “Tôi sẽ giúp cô một lần.”

“Nhớ kỹ nhé.”

Từ góc nhìn này, Tô Đào có thể nhìn thấy rõ từng sợi mi của anh, và cả dáng mắt của anh.

Trần Gia Hữu tiến lại gần, đầu ngón tay đặt hờ lên bả vai Tô Đào, bờ môi mỏng khẽ ngậm lấy tờ giấy từ môi cô.

Sau đó, anh chầm chậm kéo về phía sau.

Tô Đào cảm nhận được người đàn ông hành động rất đúng mực.

Nhưng chút “đúng mực” này đứng trước độ dài trước mắt thì lại hơi “lệch“.

Không biết là do ảo giác của cô hay là do xúc cảm từ lông tơ trên môi cô truyền đến, trong một giây phút thoáng qua, cô cứ ngỡ hai người đã chạm vào nhau, nhưng thật ra, bọn họ vẫn còn cách nhau một tờ giấy mỏng tang.

Tuy rất gần, nhưng vẫn còn một khoảng cách bé tí ti.

Trần Gia Hữu nhanh chóng kết thúc động tác.

Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, cô vừa mới ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng lướt qua, và ngay sau đó hai người đã tách nhau ra.

Trần Gia Hữu gỡ tờ giấy xuống, cầm ly rượu lên, điềm tĩnh nói, “Tôi chịu phạt.”

Chú rể bật cười, “Sao cậu không chịu chơi tiếp với tôi?”

Trần Gia Hữu liếc sang, hờ hững hỏi, “Cậu có đam mê này à?”

Chú rể, “Không, không có, tuyệt đối không có.”

Nhưng đối với người không gần nữ sắc như Trần Gia Hữu thì chuyện này gần như đã chạm đến mức cực hạn của anh.

Nhóm người ngồi xem mà cũng kinh hồn bạt vía, cứ tưởng hai người sắp sửa hôn nhau tới nơi rồi.

Không ngờ...

Trần Gia Hữu không hổ danh là Trần Gia Hữu, dù làm gì vẫn giữ được hình tượng cực kỳ hoàn hảo.

Khoảng cách nhỏ xíu xiu, mà anh vẫn có thể hoá giải được màn khó xử này một cách dễ dàng.

Trần Gia Hữu uống rượu, cởi khuy măng sét, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Tô Đào cũng vội vàng đứng dậy, nói, “Tôi cũng có việc, hôm nào gặp nhé.”

Đến khi hai người cùng nhau rời đi, đám người còn lại liếc nhìn nhau.

“Hai người này biết nhau à?”

“Không biết, trước đó không thấy nhắc tới.”

“Đệt mợ... Hãi hùng thật, Trần Gia Hữu vậy mà lại chịu chơi trò này?”

“Đừng nói là có ẩn tình bên trong nhé...”

Ẩn tình mập mờ thì không đến nỗi, có điều hai người vừa rời khỏi, bầu không khí thoắt cái trở nên yên tĩnh hẳn.

Hôm nay Tô Đào không lái xe đến, nhớ lại lúc nãy Trần Gia Hữu đã giúp mình thoát khỏi tình cảnh lúng túng, cô chủ động lên tiếng, “Anh Trần này, chuyện lúc nãy nhờ có anh cả, để tôi đưa anh về nhé.”

Trần Gia Hữu ngước mắt nhìn cô một cái, “Cô cầm lái ư?”

“Đúng vậy, tôi lái.”

Trông thấy vẻ mặt dửng dưng của anh, Tô Đào nói tiếp, “Trình lái xe của tôi cũng ổn lắm, anh có thể tin tưởng ở tôi.”

Cuối cùng, Trần Gia Hữu đồng ý theo cô lên xe.

Sau khi cài dây an toàn, Tô Đào chần chừ vài giây rồi lên tiếng, “Chắc hôm nay đường không đông đâu nhỉ?”

Trần Gia Hữu nhìn sang, “Chẳng phải vừa nãy cô nói cô biết lái xe sao?”

Tô Đào, “Đúng vậy, chẳng qua lâu rồi tôi không lái, nên không quen tay cho lắm, chạy một hồi là tìm được cảm giác thôi.”

Cô vừa dứt lời, Trần Gia Hữu, “...”

Ngay sau đó, người đàn ông nhanh chóng cài dây an toàn.

Tô Đào nói với giọng đầy chân thành, “Anh cứ tin tôi, tôi sẽ đưa anh về nhà một cách an toàn.”

Trần Gia Hữu im lặng hồi lâu, sau đó khẽ đáp lại, “Được.”

...

...

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trong bãi đỗ xe tầng hầm của khu chung cư.

Tô Đào tháo dây an toàn, bối rối nhìn sang Trần Gia Hữu, “Anh vẫn ổn chứ, anh Trần.”

Trần Gia Hữu bị xóc nảy cả quãng đường, một tay đỡ trán, sắc mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát ra phong thái kiêu ngạo.

Nhưng có thể nhận ra, tâm trạng anh không được tốt cho lắm.

Trần Gia Hữu đảo mắt nhìn sang, dường như cân nhắc một lúc lâu, anh mới lên tiếng, “Lần cuối cùng.”

Tô Đào, “... Hả?”

Nói xong, Trần Gia Hữu mở cửa xe bước xuống.

Lúc này Tô Đào mới có phản ứng lại.

Chẳng lẽ... ý của anh là lần sau sẽ không ngồi xe cô nữa...

Tô Đào về đến nhà, gửi tin nhắn cho Tô Tranh.

Đào mật: Tiểu Tranh, thứ bảy này em định đi xem triển lãm tranh hả?

Tô Tranh: Dạ.

Đào mật: Ừ, bữa đó chị rảnh.

...

Thứ bảy, Tô Đào dậy thật sớm, về nhà đón Tô Tranh đến chỗ tổ chức triển lãm tranh.

Tuy vẫn còn sớm, nhưng Tô Tranh đã quần áo tươm tất ngồi trên xe lăn, cậu mặc một chiếc hoodie màu trắng, cả người như được bao phủ trong vầng ánh sáng màu vàng nhạt, trông giống hệt một thiên thần với góc nghiêng hoàn hảo.

Tô Đào nhìn cậu một lúc, bỗng thấy hoảng hốt, nếu không phải vì vụ tai nạn năm xưa, có lẽ Tô Tranh hiện giờ cũng đã là một chàng trai rực rỡ như ánh dương.

Như nghe thấy động tĩnh, Tô Tranh quay đầu, trông thấy Tô Đào.

Khoé môi cậu cong lên, khi mỉm cười, trông cậu rất có nét giống Tô Đào, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện ra, “Chị, về rồi hả.”

Tô Đào gật đầu, sau đó tranh thủ đưa Tô Tranh xuất phát.

Tô Tranh vẫn luôn có lòng yêu thích với nghệ thuật.

Hoạ sĩ tổ chức buổi triển lãm tranh hôm nay khá nổi tiếng, mỗi một tác phẩm của anh ta đều rất có giá trị, Tô Đào nhìn thử giá niêm yết, hàng mày bất giác nhíu chặt, “Sao đắt thế...”

Tô Tranh cười đáp, “Nghệ thuật là vô giá.”

Tô Đào thở dài, “Nhưng tiền bạc lại có hạn.”

Không thể trách cô dung tục, chỉ trách bức tranh này quá đắt.

Tô Tranh đi ngang qua một bức tranh, chợt dừng lại, nói, “Chị, chị thích bức này không?”

Tô Đào nhìn bức tranh đang được treo trên tường.

Thiếu nữ say giấc.

Trong bức tranh, cô gái mặc một chiếc váy lụa mỏng dựa vào ghế sofa màu trắng, động tác tuy lơ đãng, nhưng lại khiến người xem không tài nào dời mắt nổi.

Tô Đào thành thật trả lời, “Đẹp.”

Trong giây phút ấy, có lẽ vì muốn chia sẻ khoảnh khắc đẹp đẽ này, Tô Đào đã chụp một tấm ảnh gửi cho Ragin.

Ragin trả lời lại rất nhanh.

Ragin: Đang đi xem triển lãm tranh à?

Đào mật: Đúng vậy.

Vài giây sau, Ragin lại nhắn một cái tên.

Tô Đào kinh ngạc.

Đào mật: Sao anh biết đây là triển lãm của anh ta?

Ragin không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi: Thích không?

Đào mật: Muốn chia sẻ cùng anh.

Đào mật: Có phải dạo này anh công việc anh bận lắm không? *Chống cằm*

Dạo gần đây hình như Ragin rất bận, tốc độ trả lời tin nhắn thường xuyên bị chậm.

Tô Đào cũng ngại làm phiền anh, hôm nay vì thấy bức tranh này đẹp nên mới muốn chia sẻ với anh.

Bên kia vẫn chưa nhắn lại, Tô Đào đành cất điện thoại vào túi áo.

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói.

“Xin hỏi, có phải cô quen với Ragin không?”

Tô Đào ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy một nhân viên đứng sau lưng mình.

“Anh là...?”

Nhân viên công tác đeo găng tay trắng, nhìn cô rồi mỉm cười, “Chào cô, vừa rồi anh Ragin đã mua lại bức tranh này tặng cô, xin cô nhận lấy ạ.”

Tô Đào chưa kịp đáp lại, điện thoại lại vang lên.

Trên màn hình, Ragin chỉ nhắn lại một tin nhắn ngắn ngủi hai dòng, nhưng lại rất có trọng lượng.

Ragin: Một sự đền bù nho nhỏ.

Ragin: Hy vọng cô sẽ thích.

Tô Đào ngớ người.

Khoan đã.

Vừa nãy cô xem bức tranh này giá bao nhiêu nhỉ? Hình như tới tận năm chữ số thì phải?

Tuy số tiền đến năm chữ số chả là gì đối với người có tiền, nhưng mà...

Cứ thế mà tặng cho một người bạn chỉ quen qua mạng, Ragin này có vẻ hào phóng quá mức rồi.

Tô Đào thấy đôi môi khô khốc, vô thức đưa lưỡi liếm một vòng.

Tô Tranh vẫn luôn quan sát vẻ mặt Tô Đào, cũng đã chú ý toàn bộ tình huống trước mắt.

Cậu vốn định mua bức tranh này tặng Tô Đào, không ngờ lại bị người tranh mất.

Một lúc sau, Tô Tranh lên tiếng, “Chị.”

“Có phải chị có bạn trai rồi không?”

Ở một bên khác.

Sau khi Trần Gia Hữu nói chuyện với Đoàn Lăng xong, anh chuyển thẳng tiền sang.

Đoàn Lăng và Trần Gia Hữu là bạn thân, bây giờ thấy anh tự dưng mua tranh tặng cho một cô gái, cơn tò mò râm ran trào dâng trong lòng.

Đoàn Lăng, “Bạn gái à?”

Trần Gia Hữu, “Không phải.”

Đoàn Lăng, “Vẫn còn đang theo đuổi con gái người ta à?”

Trần Gia Hữu, “Cậu tò mò lắm sao?”

Đoàn Lăng, “Đương nhiên rồi, tự dưng cậu chơi trò này, hơn nữa lại chẳng phải bạn gái, không lẽ là cố ý ủng hộ tôi sao?”

Vài giây im lặng trôi qua.

Trần Gia Hữu tháo cặp kính gọng vàng xuống, cất giọng trầm thấp, “Không có gì.”

“Dỗ cô nhóc vui thôi.” Đây cũng xem như chút bù đắp của anh.

***

Có anh bồ để ý đến từng lời nói của mình thì sướng phải biết nhỉ! =)))

Ảnh trả lời tin nhắn chậm là vì ảnh đang đi công tác đó mọi người, trong tiệc cưới có nói á.

***

Hôm này thứ 2 mà có chương mới, quý dzị bất ngờ lắm đúng khum, vẫn còn bất ngờ dài dài nhaaaa =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.