Tô Đào, “...”
Trong nháy mắt, bước chân cô bỗng khựng lại.
Có lẽ lúc nãy cô không nên lên tiếng thì hơn.
Nét ngại ngùng thoáng lướt qua trên gương mặt cô, Tô Đào vội bước vào thang máy.
Hai người đứng song song với nhau, cô mặc váy ngủ, mang giày vải màu trắng, trên tay xách một phần hoành thánh, mùi thơm thoáng chốc tràn ngập trong thang máy.
Tô Đào im lặng một lúc lâu.
Trần Gia Hữu nhìn xuống túi đồ ăn trên tay cô, khẽ hỏi, “Chưa ăn tối sao?”
Tô Đào, “... Về trễ nên chưa kịp ăn.”
Khoé môi Trần Gia Hữu nhếch lên, hỏi, “Tại tôi sao?”
Anh dặn thầy giáo giữ cô lại luyện thêm một tiếng, không biết cô có giận vì chuyện này hay không.
Tô Đào vội lắc đầu, “Không phải vì chuyện này đâu, là do tôi lười ra ngoài thôi.”
Cửa thang máy lại mở, điện thoại trên tay Trần Gia Hữu vang lên, anh gật đầu chào cô rồi bước ra thang máy.
Ngay khi anh rời khỏi, Tô Đào nhìn lướt xuống phần hoành thánh trên tay, trên trán bất giác chảy xuống một giọt mồ hôi.
Nói chuyện với người hoàn hảo thế này quả là hao tâm tổn sức.
Tô Đào cầm phần hoành thánh về nhà, tìm một cái chén xinh đẹp đổ vào, rồi lại loay hoay tìm góc chụp một tấm ảnh gửi sang cho Ragin.
Đào mật: Ăn cơm thôi.
Đào mật: *Ảnh*
Hai phút sau.
Ragin: Ngon không?
Đào mật: Tiệm này ở dưới khu nhà tôi, ngon lắm, nếu sau này có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn một bữa.
Ragin: Được.
Ragin: Tôi đây rất mong chờ.
Đào mật: Hồi nãy có một chuyện cực kỳ lúng túng.
Ragin: Sao?
Đào mật: Anh còn nhớ anh chàng hàng xóm cực phẩm dưới tầng mà tôi từng kể với anh không.
Ragin ngồi trên sofa, một tay lướt nhẹ trên máy tính, tay kia lại nhanh nhẹn trả lời tin nhắn của cô.
Ragin: Có ấn tượng.
Đào mật: Nếu biết ra ngoài sẽ đụng mặt người quen thì bất kể thế nào tôi cũng phải thay đồ rồi mới đi. QAQ
Ragin bật cười khe khẽ.
Ragin: Có phải nảy sinh ý tưởng không an phận không?
Tô Đào vội vàng thể hiện lập trường của mình.
Đào mật: Tôi không hề có suy nghĩ xấu nào hết, nếu có...
Ragin: Sao?
Đào mật: Thì chỉ có suy nghĩ đó với anh thôi. *cười xấu xa*
Dường như Ragin đã quen với việc bị cô trêu suốt, đáp lại: Có ý với tôi cũng không tính là không an phận.
Không tính là không an phận...
Lời này dễ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man.
Tô Đào mím môi, hàng mi khẽ chớp.
Thật ra cô cũng từng tưởng tượng không biết Ragin sẽ là một người thế nào.
Anh hẳn là một người đàn ông phong độ, trước mặt anh, cô dường như đã buông hết mọi phòng bị, chỉ cần làm một cô bé vô tư không phiền không lo.
Dù cô nói gì, Ragin vẫn luôn bình thản đáp lại, dẫu cho cô có nổi hứng giở trò trêu anh, Ragin cũng sẽ không tức giận, trái lại còn nhẹ nhàng tiếp hết mấy trò con bò của cô.
Hai người trò chuyện qua lại một thời gian, Tô Đào bắt đầu càng tò mò về anh hơn.
Tô Đào không nhịn được kể lại tình hình của mình trong thời gian gần đây cho cô bạn Thịnh Ấu Di nghe.
Thịnh Ấu Di hơi bất ngờ vì sự tiến triển thần tốc của bọn họ.
Thịnh Ấu Di: Vậy ra hai người vẫn luôn nói chuyện với nhau à?
Đào mật: Đúng vậy.
Thịnh Ấu Di gửi sang một meme *đỉnh*.
Đào mật: Tao muốn hỏi thăm mày một chuyện.
Thịnh Ấu Di: Nói đi.
Đào mật: Lần trước mày bảo đàn anh của mày với Ragin quen nhau, thế...
Cô còn chưa nói hết, Thịnh Ấu Di đã hiểu ý của cô, ngắt lời ngay: Xin lỗi mày nha bé Đào, tao xoá kết bạn với đàn anh rồi.
Đào mật: Sao thế?
Thịnh Ấu Di: Mới đầu anh ta theo đuổi tao dữ dội lắm, nhưng sau đó tao mới té ngửa hoá ra tao chỉ là một chú cá nhỏ trong cái bể cá của anh ta mà thôi. Mày có tin không, anh ta dám đặt cùng lúc ba bó hoa tặng cho ba cô gái khác nhau, gửi cho tao mà còn viết sai cả tên. Trong lúc máu điên dồn lên tao đã xoá hết phương thức liên lạc với anh ta rồi.
Tô Đào đồng cảm với cảnh ngộ của cô bạn.
Nhưng chuyện này cũng chứng tỏ một điều, ý đồ muốn tìm hiểu Ragin thông qua cách này của cô đã không thể thực hiện được nữa.
Vừa nghĩ đến gương mặt của Ragin, trong lòng Tô Đào đã nảy ra vô số phỏng đoán.
Rồi bỗng nhiên...
Trong đầu cô bất chợt hiện lên gương mặt của Trần Gia Hữu.
Tô Đào vội vàng lắc đầu giũ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Thôi, anh chàng này tuy có dáng người cực phẩm, nhưng toàn thân toát ra một luồng từ trường lạnh lẽo như muốn cảnh cáo, người lạ chớ đến gần.
Ragin chắc chắn không phải là người như thế.
Chén hoành thánh loáng cái đã được xử sạch, Tô Đào bắt đầu chùng da mắt, nhưng cô vẫn gắng gượng lê thân đi tắm một cái.
Trước khi lên giường, cô vừa đặt báo thức vừa nghĩ, sáng mai không được đi làm trễ.
Ngày mai là hôn lễ của một cặp đôi, cô phải dậy sớm để đến lễ đường chuẩn bị.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, cô lại nói cho Ragin biết.
Ragin: Đừng lo, cứ giao chuyện này cho tôi.
Đào mật: Hở?
Ragin: Tôi sẽ gọi cô dậy.
Tô Đào nằm trên giường, hai tay cầm điện thoại giơ lên cao, ý cười sáng bừng trong đôi mắt.
Vậy nên...
Đây là dịch vụ đánh thức của Ragin sao?
Sáng hôm sau, đúng sáu giờ, điện thoại đặt bên gối bất chợt vang lên.
Tô Đào mơ mơ màng màng nhận điện thoại, đầu óc cô lúc ấy vẫn còn đang đặc quện lại nên không nhận ra người gọi đến là ai.
“Ai thế...” Giọng cô hơi khàn.
Người đầu dây bên kia hơi khựng lại, sau đó khẽ cười nói, “Chào buổi sáng.”
“Bé hồ ly.”
Đầu óc Tô Đào bỗng chốc đơ “máy” vài giây.
Hai giây sau, cô ngồi bật dậy, lắp bắp, “... Anh gọi đánh thức tôi thật sao?”
Giọng người đàn ông có hơi khàn, anh tháo cặp kính gọng vàng vắt ngang sống mũi xuống, “Tối qua tôi bận xử lý một số công việc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đến giờ, thế nên gọi điện cho cô luôn, hy vọng không làm trễ nãi công việc của cô.”
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại lâu như thế.
Tô Đào cắn môi, không biết phải nói gì.
“Được rồi.” Ragin tháo cúc áo trên cổ sơ mi, dịu dàng nói, “Tôi đi tắm đây, cô cũng nên rời giường sửa soạn đi làm rồi.”
“Đợi chút...” Tô Đào bỗng nhiên lên tiếng.
Ragin: “Sao?”
Khoé môi Tô Đào hiện lên ý cười ranh mãnh, “Anh có ảnh không?”
Ragin nhướng mày, có vẻ khá bất ngờ, “Cô muốn xem à?”
Tô Đào trở nên bối rối.
Muốn xem là sự thật.
Nhưng nếu nói ra có phải sỗ sàng quá không.
Cuối cùng, lý trí cũng chào thua.
Tô Đào, “À... nếu anh bằng lòng thì tôi cũng không ngại đâu.”
Cô cũng thông minh đấy chứ.
Ragin cười tủm tỉm, “Có lẽ cô có thể tưởng tượng ra đấy, nhưng bây giờ là thời gian làm việc, bé hồ ly nên đi làm thôi.”
Tô Đào bần thần ngồi trên giường gần năm phút đồng hồ, sau đó mới tỉnh táo lại đi đánh răng rửa mặt.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ đồ màu trắng, vội vội vàng vàng đi tới nơi tổ chức hôn lễ, sau đó bắt tay vào trang trí lễ đường.
Đến gần trưa, lễ đường đã được trang trí hòm hòm, khách khứa dần xuất hiện ngày một nhiều.
Cặp đôi kết hôn hôm nay là con cháu của hai gia đình khá có máu mặt trong thành phố A này, nay hai nhà thân lại càng thêm thân, thế nên khách mời tham dự lễ cưới đa số đều là người giàu có.
Thịnh Ấu Di quen cô dâu, cô nàng cũng có mặt trong hôn lễ ngày hôm nay.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Thịnh Ấu Di lén chạy sang chỗ Tô Đào, hỏi, “Hôm nay decor lãng mạn quá trời, hình như mày năng suất hơn ngày thường thì phải?”
Tô Đào nhếch môi mỉm cười, “Không tính là vượt xa ngày thường, đây chỉ là ở mức bình thường thôi. Nếu mày cưới thì tao nhất định sẽ tặng mày một hôn lễ lãng mạn nhất.”
Nghe thì cảm động đấy, nhưng Thịnh Ấu Di lại không dám tưởng tượng đến cái ngày mình bước lên xe hoa kia.
Cô nàng nghiêng đầu sang, tò mò hỏi cô, “Dạo này ngoại trừ Ragin ở trên mạng ra, mày có nói chuyện với anh nào nữa không?”
Tô Đào, “Không.”
Thịnh Ấu Di, “Bạn trên mạng đều là bạn ảo, sao mày không thử ra tay với mấy người xung quanh ấy, nhỡ đâu Ragin kia là một tên xấu xí, tới lúc đó thì mày tính sao?”
Tô Đào, “Chắc không đến nỗi thế đâu...”
Thịnh Ấu Di đảo mắt một vòng quanh hội trường, hàng mày chợt nhướng lên, “Anh chàng kia cũng đỉnh lắm.”
Tô Đào híp mắt nhìn sang.
Cô quả thật không ngờ, hôm nay Trần Gia Hữu cũng xuất hiện ở đây.
Anh ngồi trên chiếc ghế trắng, phía sau là bàn dài trải đầy hoa hồng, bộ vest trắng làm nổi bật gương mặt dịu dàng, ấm áp như ngọc, ngũ quan với những đường nét rõ ràng. Anh chỉ ngồi một chỗ cũng đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Khoé môi Tô Đào giần giật, “Người quen đấy.”
Thịnh Ấu Di, “Mày quen hả?”
Tô Đào, “Hàng xóm tầng dưới nhà tao.”
Tô Đào rên lên, “Có duyên thế.”
Tô Đào cứ tưởng Thịnh Ấu Di có ý với Trần Gia Hữu, bèn nhắc cô nàng, “Người đàn ông này không phải cứ cô gái bình thường nào cũng đối phó được đâu, hơn nữa còn là hàng cực phẩm, lại càng khó ra tay.”
“Tao đâu có kiểm hàng cho tao.” Thịnh Ấu Di cười xấu xa, “Tao lại thấy kiểu đàn ông này rất hợp với mày.”
Tô Đào nhíu mày nhìn sang, “... Gì cơ?”
Thịnh Ấu Di, “Tính mày hướng ngoại, đàn ông kiểu này rất hợp với mày.”'
Tô Đào chỉnh lại trang giấy trên tay, không buồn ngẩng đầu, “Tao với anh ta từng tiếp xúc, người ta lạnh lùng lắm, không dễ gì cưa đổ đâu.”
Nói cách khác, cô không có ý định chuốc khổ vào thân.
Thịnh Ấu Di bỗng cúi đầu huých vào vai cô, “Đàn ông như thế thì lại càng có sức hút. Mày thử nhìn cái dáng vẻ mang kính gọng vàng lạnh lùng như không thể xâm phạm, phụ nữ xung quanh ai cũng khao khát nhưng không dám ra tay kia đi. Chỉ cần mày hốt được về tay, dáng vẻ không bao giờ lộ ra với người ngoài của anh ta chỉ có thể xuất hiện ở trước mặt mày thôi. Với lại mày không tò mò kiểu người “cấm dục” thế này một khi mất khống chế sẽ thế nào sao?”
Tô Đào nghe cô nàng nói đến ngớ người.
Vài giây sau.
Cô không kiềm được mỉm cười, lấy một miếng bánh ngọt “bịt” miệng cô nàng lại.
Trong đầu con nhỏ này sao toàn là nội dung 18+ thế này.
Vừa nãy suýt chút nữa là nó vẽ ra cả một cảnh phim luôn rồi.
Tuy nhiên, trong lúc hai người đùa giỡn, người đàn ông kia như nghe thấy động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn sang.
Tô Đào nhìn thẳng vào mắt anh, ngay sau đó ngoan ngoãn đứng lại nghiêm chỉnh, chỉ sợ anh phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Trần Gia Hữu chạm đầu ngón tay vào ly rượu bên cạnh, nâng cằm nhấp một ngụm.
Quả táo Adam bất chợt dịch chuyển lên xuống, trông đến là sexy.
Có người gọi tên anh, Trần Gia Hữu nhìn sang, là lính cũ của anh hồi trước, tên Kỳ Nghĩa.
Tuy hiện giờ Kỳ Nghĩa không làm trong văn phòng luật sư của anh, nhưng cậu ta vẫn luôn nhớ ơn Trần Gia Hữu đã giúp đỡ mình, nếu không nhờ có anh thì cậu ta đã không cứng cáp như bây giờ.
Đối với cậu ta, Trần Gia Hữu chính là người truyền cảm hứng trong cuộc đời của mình.
Lâu rồi hai người mới gặp lại, trong lúc hàn huyên bất giác cũng mời nhau vài ly.
Tối qua Trần Gia Hữu không nghỉ ngơi tốt, hôm nay mới uống có vài ly mà đã bắt đầu ngà ngà say.
Anh tìm một cái cớ, rồi lên phòng trên tầng nghỉ ngơi.
Khi ấy anh chỉ vào đại một phòng, không nhận ra trong phòng có gì khác lạ.
Năm phút sau, Tô Đào đang định đi tìm một món đạo cụ làm rơi trong phòng, cô bèn lên lầu, mở cửa vào phòng lấy đồ.
Thấy cửa phòng chỉ khép hờ, Tô Đào cau mày, cứ tưởng là nhân viên nào đó đang ở bên trong. Không ngờ, vừa mở cửa, lại bất ngờ trông thấy một cảnh tượng khác.
Người đàn ông đã cởi áo vest trắng, uể oải duỗi thẳng đôi chân dài, anh ngồi trên chiếc sofa bọc nhung màu đỏ. Màu trắng phối hợp với màu đỏ đậm, tạo thành sự tương phản đặc biệt, càng tôn lên vẻ đẹp động lòng người của anh.
Tô Đào cũng bất ngờ khi nhìn thấy người đang ngồi trên sofa kia.
Hình như anh đã ngủ mất rồi.
Cô rón rén bước vào, gọi thử, “Anh Trần?”
Nghe thấy có người gọi, đôi mắt đen lay láy hơi hé ra.
“Chuyện gì thế?” Vẻ mặt anh vẫn rất điềm tĩnh, giọng nói lại khản đặc.
Tô Đào đi tới trước mặt anh, hơi khom người, cẩn thận quan sát Trần Gia Hữu.
“... Anh say rồi hả?”
Trần Gia Hữu nhìn cô.
Tô Đào, “Tôi lên đây lấy đồ.”
Người đàn ông lại nhắm mắt, giống như anh chẳng có hứng thú gì với chủ đề câu chuyện của cô.
Dẫu sao anh cũng đang trong trạng thái chuếnh choáng say.
Tô Đào đi tìm một lượt quanh căn phòng, nhưng vẫn không tìm thấy đạo cụ mà mình cần.
Cuối cùng, cô phát hiện ra, món đạo cụ kia đúng lúc rơi trên ghế sofa, mà khéo hơn nữa còn nằm sau lưng Trần Gia Hữu.
Anh đang nằm đè lên món đồ ấy, một tay đỡ trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi anh nhắm mắt, hàng mi phủ xuống, rủ một bóng mờ dưới mí mắt.
Tô Đào, “...”
Tuy cô ngại quấy rầy đến anh, nhưng một lát nữa cô dâu cần dùng tới món đồ ấy.
Tô Đào mím môi, quyết định không gọi anh Trần nữa.
Cô bước từng bước thật khẽ, rón rén di chuyển ra sau lưng Trần Gia Hữu, muốn rút món đạo cụ ấy ra một cách êm nhất có thể.
Động tác cô cực kỳ nhẹ nhàng, chắc là không quấy rầy đến Trần Gia Hữu.
Nhưng mà, khoảng cách giữa hai người lúc này có hơi sát nhau.
Tô Đào nghiêng người, với một tay vào sofa, cố gắng moi món đồ kia ra.
Nào ngờ, ngay khi tay cô vừa chạm đến... Người đàn ông bất ngờ mở mắt, đôi mắt hơi nhướng lên nhìn cô, bờ môi mấp máy, “Cô đang làm gì đấy?”
Bàn tay Tô Đào run lên, trong lúc hốt hoảng, cô có cảm giác như môi anh sượt qua vành tai của mình. Cảm giác nóng bừng bừng như thiêu đốt, khiến cả người cô rấm rứt không yên, hàng mi bối rối nhẹ run.
***
Tác giả:
Lời của chị em tốt nói sớm muộn gì cũng thành sự thật....! Dáng vẻ mất kiểm soát của luật sư Trần chỉ để một mình bạn nào đó thấy thôi ~
Thịnh Ấu Di: Kiêu ngạo.jpg - Hãy gọi tôi là nhà tiên tri tài ba.