Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 17: Chương 17: Đánh đôi




Hầu Mạch thở dài một hơi, ra giữa sân làm động tác khởi động, lười phản kháng. Từ đầu hắn đã biết, huấn luyện viên Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trong những trận thi đấu, một vận động viên có thể báo danh cả đánh đơn lẫn đánh đôi.

Hầu Mạch và Tang Hiến là hai tuyển thủ cực kỳ ưu tú, nhưng đáng tiếc chủ nghĩa cá nhân của bọn họ quá mạnh, từ chối hợp tác với người ngoài, đây chính là một tổn thất cực kỳ lớn.

Cho dù tiền thưởng của đánh đôi thấp hơn đánh đơn nhiều nhưng cũng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy.

Và đây cũng là điều cần phải cải thiện, thứ hạng đánh đôi của bọn họ rất yếu.

Đội đánh đôi tốt nhất là Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, hai người là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, độ hiểu ngầm cao, tương đối biết cách phối hợp. Nhưng mà thực lực cá nhân của bọn họ có hạn. Thứ hạng thi đấu cao nhất có thể đạt được là hạng 9 thanh thiếu niên toàn quốc, đa số lần toàn rớt khỏi top 10.

Còn Hầu Mạch đã từng cầm cúp quán quân đánh đơn thanh thiếu niên toàn quốc.

Tang Hiến cũng là hạng bốn đánh đơn.

Sau khi khởi động xong, Tùy Hầu Ngọc cầm bóng vỗ vỗ vào mặt vợt, chuẩn bị phối hợp đánh đôi với Hầu Mạch, đối thủ là một tổ hợp đánh đôi khác của đội, không đến mức ngay trận đầu đã phái Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh ra sân.

Đặng Diệc Hành nhìn vị trí đứng của hai người, hỏi Thẩm Quân Cảnh: “Thế trận song đường biên ngang phải không?”

Vừa dứt lời, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch tông vào nhau vì tranh một quả bóng.

Đặng Diệc Hành hết nói nổi, Thẩm Quân Cảnh cũng lười trả lời luôn.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc va vào Hầu Mạch, cậu khó chịu trừng mắt nhìn Hầu Mạch.

Hầu Mạch xoa xoa cánh tay trở lại vị trí ban đầu, chẳng thèm trao đổi gì với Tùy Hầu Ngọc, cũng không hề có ý định thảo luận chiến thuật.

Nhiễm Thuật quay sang hỏi Đặng Diệc Hành: “Không phải là, là một trước một sau à?”

Ở phương diện này Đặng Diệc Hành khá am hiểu, lắc đầu trả lời: “Không hẳn, đây là thế trận song đường biên ngang vì bọn họ đều đứng song song với đường biên. Để ứng phó với thế trận của bọn họ, phía đối thủ còn dùng cả thế trận kiểu Úc, kết quả lo xa rồi, Ngọc ca và đại sư huynh hoàn toàn không bàn bạc trước gì cả.”

Lối chơi của Tùy Hầu Ngọc là kiểm soát đường biên ngang, vì vậy theo thói quen đứng ở sau đường biên ngang.

Hầu Mạch cũng không chịu thua kém, cũng đứng ra sau đường biên ngang.

Hai người va vào nhau liên tục, dùng mắt thường cũng nhìn ra Tùy Hầu Ngọc nổi giận rồi, cuối cùng cậu chỉ chất vấn một câu: “Cậu có đánh đàng hoàng được không thế?!”

Bộ dạng của Hầu Mạch vẫn đang cười hi hi, “Tôi chỉ đánh được như vậy thôi.”

Thật sự khiến đối phương rất khó chịu.

Đánh được một lúc, Nhiễm Thuật thấy Tùy Hầu Ngọc chạy khắp sân, Hầu Mạch còn có thời gian đứng chờ rồi tránh không đụng vào Tùy Hầu Ngọc, sang bên kia đứng.

Rõ ràng mục đích là tránh Tùy Hầu Ngọc, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống đang câu “cá”. (đừng quên Ngọc và cá đồng âm, Hầu và khỉ đồng âm nhé =)))

Nhiễm Thuật xem không hiểu, hỏi: “Đây là kiểu chiến thuật gì?”

Đặng Diệc Hành cũng xem không hiểu.

Tang Hiến trả lời, giọng cực trầm: “Chiến thuật đánh lung tung.”

Nhiễm Thuật ngẩng đầu lên nhìn Tang Hiến.

Cậu ta trước sau như một, hoàn toàn không muốn tới gần Tang Hiến. Đối phương sở hữu một khuôn mặt tổng tài bá đạo tà mị cuồng luyến, vành mắt hơi thâm, bộ dạng đúng kiểu phóng túng quá độ.

Nhiễm Thuật luôn cảm thấy Tang Hiến tám phần mười là cái dạng gì mà nhân cách tội phạm biến thái, không phải người tốt, ngoại hình này rất thích hợp với công việc cho vay nặng lãi!

Và cái chính là vóc dáng của Tang Hiến quá cao, chênh lệch chiều cao tận 12cm!

Đây là lần đầu tiên Tang Hiến nói chuyện với Nhiễm Thuật, Nhiễm Thuật chỉ hàm hồ đáp lại một chữ: “Ò…”

Huấn luyện viên Vương cũng không nhìn nổi nữa, quát Hầu Mạch: “Hầu Mạch, chạy lên sát lưới đi!”

Hầu Mạch nghe lời, chạy lên.

Trong lúc chạy hắn hoàn toàn không quan tâm bóng đi đâu về đâu, mặc kệ hết thảy, bộ dạng uể oải biếng nhác.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy một trận kinh hô.

Hầu Mạch hoang mang, quay đầu ra sau nhìn thì thấy Tùy Hầu Ngọc đang vừa mới đứng thẳng người trở lại.

Huấn luyện viên Vương lại mắng: “Hầu Mạch, em quay đầu lại làm gì thế?!”

Hầu Mạch nhanh chóng quay lên, trên đầu vẫn hiện toàn dấu hỏi chấm, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đường bóng vừa rồi, Tùy Hầu Ngọc bị hành động của Hầu Mạch quấy nhiễu, dự đoán sai lầm, bị đối thủ đánh về hướng ngược lại.

Tùy Hầu Ngọc giẫm mạnh mũi chân xuống đất, lập tức xoay người, đánh bóng trả về.

Khả năng kiểm soát cơ thể và sự nhanh nhẹn này đã khiến người xem phải kinh ngạc thốt lên.

Nếu trận đấu này có ghi hình, khoảnh khắc vừa rồi của Tùy Hầu Ngọc có thể sẽ được chiếu đi chiếu lại, trở thành một phân đoạn kinh điển.

Không phải kỹ thuật tốt, mà là đánh trả theo bản năng.

Cơ thể đủ dẻo dai linh hoạt, hoàn toàn đáp ứng được.

Đây chính là thiên phú.

Sau đó Hầu Mạch phát hiện, nếu như hắn không đón bóng thì Tùy Hầu Ngọc sẽ đánh trả, thỉnh thoảng sẽ khiến cả bọn ngồi xem ngoài sân thốt lên.

Làm sao vậy?!

Đến cùng là làm sao vậy?!

Hầu Mạch rất muốn quay đầu lại nhìn thử, xem đằng sau mình đang xảy ra chuyện gì.

Huấn luyện viên Vương vẫn đang đứng xem, sau khi đánh xong hai set, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc bị gọi ra nói chuyện, những người khác quay về tập luyện tiếp.

Nhiễm Thuật chẳng quen ai, vì vậy lại lon ton đi cùng Tùy Hầu Ngọc.

Huấn luyện viên Vương nhìn ba người một lượt, nghiêm túc nói: “Nếu hai em đồng ý hợp tác đánh đôi, thầy có lòng tin có thể bồi dưỡng hai em thành đội hình đánh đôi toàn năng.”

Hầu Mạch hít sâu một hơi, khó mà tin nổi, nụ cười dần trở nên miễn cưỡng.

Sau đó hắn lẩm bẩm: “Có lý tưởng là tốt…”

Huấn luyện viên Vương hung dữ nói: “Ngậm cái mồm vào đi!”

Tổ hợp đánh đôi toàn năng là loại hình sử dụng tốt mọi chiến thuật, đồng thời có kỹ năng đánh bóng cá nhân cực tốt.

Loại hình toàn năng chính là tích lũy chiến thuật, giảm nhược điểm xuống thấp nhất, còn nhược điểm mà nói thì chính là quá nhiều chiến thuật, có thể khiến cho hai người chơi bóng hỗn loạn không biết nên dùng cái nào.

Nhưng mà nếu như cả hai đều là người thông minh, thành tích học tập ở cấp học thần thì sao?

Kỹ năng cá nhân của Hầu Mạch là hạng nhất, trong lúc đánh đơn đầu óc tính toán liên tục, vốn dĩ rất phù hợp với loại hình toàn năng.

Tùy Hầu Ngọc có cơ thể cực kỳ nhanh nhẹn, nếu như được huấn luyện chuyên nghiệp thì có thể sẽ bùng nổ được thực lực cực mạnh. Bình thường thành tích học tập của cậu cũng tốt, điều này chứng minh Tùy Hầu Ngọc đủ thông minh.

Một tổ hợp đánh đôi hai người thông minh, đội hình toàn năng dường như không phải là điều gì đó quá si tâm vọng tưởng.

Hầu Mạch không hứng thú mấy, lười biếng nói: “Em đi tập tiếp đây.”

Huấn luyện viên Vương nhìn theo Hầu Mạch, nói một câu đầy ẩn ý: “Hầu Mạch, đừng trách thầy quản quá nhiều, em phải tự thoát ra.”

Bước chân của Hầu Mạch hơi khựng lại, nhưng vẫn rời đi.

Câu nói kia hấp dẫn sự chú ý của Tùy Hầu Ngọc, đột nhiên cậu hơi tò mò, nhìn theo bóng lưng của Hầu Mạch, không lên tiếng.

Huấn luyện viên Vương không để ý Hầu Mạch nữa, dẫn Tùy Hầu Ngọc đi tập một mình.

Hầu Mạch cũng chỉ nhìn lướt qua một chút, không nói gì, bắt đầu tự tập.



Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật không ở lại quá muộn, sau giờ cơm chiều liền rời đi.

Mấy ngày gần đây trời vẫn nóng, cả hai vọt vào nhà tắm dội qua một lượt, sau đó đi mua trà sữa rồi quay về phòng ngủ, trên đường đi vừa vặn gặp đám Hầu Mạch mới tập luyện xong.

Tùy Hầu Ngọc mặc một cái áo thun màu trắng, quần đùi rộng rãi, để lộ đôi chân trắng nõn mảnh khảnh. Không biết do bộ đồ quá rộng hay Tùy Hầu Ngọc quá gầy mà có cảm giác quần áo như một cái bao bố trùm lên người cậu.

Cậu tùy tiện đi một đôi dép lào, bước đi phát ra tiếng lẹt quẹt, âm thanh không hề có nhịp điệu, tư thái lười nhác.

Nhìn thấy đám người Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc cầm trà sữa đi về phía đó.

Buổi tối mát mẻ, trăng rất sáng.

Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi thơm ngát của cây cỏ, thổi phồng ống tay áo của Tùy Hầu Ngọc.

Đèn đường chiến lên tóc của cậu, có ảo giác tạo thành từng vòng sáng nhỏ. Một nửa khuôn mặt được đèn đường chiếu sáng, một nửa chìm trong bóng tối, khiến cho đường nét càng thêm rõ ràng.

Hầu Mạch vẫn đang mặc đồ thể thao bình thường, đeo balo của mình, tay cầm túi gì đó, ánh mắt đảo về phía Tùy Hầu Ngọc, bốn mắt nhìn nhau.

Hắn không hiểu vì sao Tùy Hầu Ngọc lại đi về phía này, chẳng lẽ lại muốn đánh nhau?

Bởi vì ban chiều không phối hợp tốt nên khó chịu, muốn tìm hắn đánh một trận?

Kết quả đến gần mới phát hiện, ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc nhìn xuyên qua Hầu Mạch, gọi: “Đặng Diệc Hành!”

“Sao thế?” Đặng Diệc Hành đáp.

“Qua đây.” Tùy Hầu Ngọc hất cằm sang bên cạnh.

Đặng Diệc Hành lập tức đi qua.

Hầu Mạch nhìn Đặng Diệc Hành lướt qua mình chạy tới chỗ Tùy Hầu Ngọc, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, từ bao giờ mà hai người kia lại thân nhau thế?

Đặng Diệc Hành thật thà đi qua, Tùy Hầu Ngọc rút điện thoại ra hỏi: “Gần đây có nhà ai làm tôm hùm đất ngon không?”

Đặng Diệc Hành kinh ngạc hỏi: “Tối rồi mà cậu còn muốn gọi đồ ăn ngoài á?”

“Tự dưng thèm ăn.”

Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đang rất thèm tôm hùm đất, bởi vậy mới gọi Đặng Diệc Hành qua nhờ chọn hộ.

Đặng Diệc Hành đọc tên một quán, cực lực đề cử, “Lúc không có thi đấu bọn tôi sẽ đi ăn một lần, cực kỳ cực kỳ ngon!”

Bên này đang nói chuyện, bên kia Hầu Mạch nói với Đặng Diệc Hành: “Bọn tao đi tắm trước đây.”

Đặng Diệc Hành hô theo: “Đi trước đi! Tao theo ngay!”

Tùy Hầu Ngọc vừa đặt tôm hùm đất vừa giả vờ tùy tiện hỏi Đặng Diệc Hành: “Vì sao huấn luyện viên Vương lại chấp nhất với đánh đôi thế?”

Đặng Diệc Hành thở dài: “Huấn luyện viên Vương xuất thân từ đánh đôi, năm đó suýt chút nữa đạt được vị trí quán quân, cuối cùng cộng sự của thầy ấy lại bị thương, trở thành tiếc nuối một đời, cho nên mới muốn bồi dưỡng một đội đánh đôi để hoàn thành nốt giấc mộng thời trẻ. Tôi và Thẩm Quân Cảnh đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không thể giành được hạng nhất. Huấn luyện viên Vương nhận ra trong đội chỉ có một mình bọn tôi thích hợp với đánh đôi nên muốn bồi dưỡng thêm một đội khác, hơn nữa, Hầu Mạch rất thích hợp với đánh đôi.”

“Tang Hiến rất giỏi mà, sao hai người họ lại không làm cộng sự?”

“Tang Hiến…” Đặng Diệc Hành nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói: “Người khó hợp tác với đại sư huynh nhất chính là Tang Hiến, ngay cả lúc chia lớp đại sư huynh vì muốn trốn Tang Hiến nên mới tới lớp 17, không ngờ Tang Hiến cũng đi theo.”

Chuyện này Hầu Mạch không nói nhưng những người có mối quan hệ tốt với Hầu Mạch đều nhìn được ra.

“Giữa hai người bọn họ…” Tùy Hầu Ngọc không thể không nghĩ nhiều.

Đặng Diệc Hành xua tay: “Không không, không như cậu nghĩ đâu, hai người bọn họ không có gì ám muội hết. Chỉ là tuy tính tình của đại sư huynh trông có vẻ khá hòa đồng nhưng kỳ thực rất độc lập, không muốn có sự ràng buộc với bất kỳ ai. Tang Hiến là người mà đại sư huynh bài xích nhất, là người không có khả năng được chọn nhất.”

“Vậy thì Tang Hiến có thể đánh đôi với những người khác mà?”

“Tang Hiến lại bài xích tất cả mọi người vì muốn đánh đôi với đại sư huynh.”

“…..”

Đây là mối quan hệ dị hợm gì vậy?!!

*** Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.