Thời khóa biểu của Phong Dữ gần như ngày nào cũng giống ngày nào, hai tiết đầu một môn, tiết ba và tiết bốn một môn.
Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, giáo viên khép sách lại chuẩn bị ra hành lang mắng người, kết quả nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang dựa vào Hầu Mạch ngủ say, tức giận đến độ hai lỗ mũi suýt phun lửa.
Ở hành lang còn có một vài học sinh khác đi rửa tay, lúc đi ngang qua bọn họ cũng tò mò nhìn nhiều thêm một chút.
Giữa dòng người ồn ào nhốn nháo, hai thiếu niên đứng tựa vào nhau, ngoại hình xuất chúng, da thịt trắng bóc, đứng ở hành lang chẳng khác nào vật phát sáng tự động, hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Có một vài nữ sinh lớp khác đi ngang qua, che miệng thầm thì rồi cười trộm, ánh mắt lưu luyến trên người bọn họ.
“Ngủ ngon nhỉ? Chất lượng giấc ngủ của cả hai tốt thật.” Giáo viên kẹp sách dưới nách, mặt mày cau có.
Hầu Mạch dùng cùi chỏ đẩy Tùy Hầu Ngọc một cái.
Tùy Hầu Ngọc mơ màng mở mắt ra, đầu tiên là nhìn giáo viên ở trước mặt, sau đó quay sang nhìn Hầu Mạch.
Vừa rồi… cậu ngủ mất?
Đứng?
Nhìn tiếp xung quanh, rõ ràng là đang hết tiết nghỉ giải lao.
Chuông tan học vang lên cậu cũng không nghe thấy, cứ vậy mà đứng ngủ?
Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc đến quên cả chớp mắt, cúi đầu nhìn thấy trên cổ mình là một cái gối chữ U.
Giáo viên nhìn Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Em tên gì?”
Vị thầy giáo này là giáo viên cũ của Phong Hoa, đương nhiên biết Hầu Mạch, biết cái kiểu học hành lơ là trong giờ của hắn nhưng vì thành tích vẫn tốt nên ông lười không thèm nói.
Nhìn mặt Tùy Hầu Ngọc lạ, vì vậy mới hỏi tên cậu.
“Tùy Hầu Ngọc ạ.” Cậu thấp giọng trả lời.
“Tùy Hầu Ngọc?” Thầy giáo nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra xem cái gì đó, hỏi: “Là học sinh thường xếp hạng một ở Thanh Dữ?”
“Vâng.”
“Đây là cách mà em thường dùng để học?”
“Gần gần vậy ạ.”
Thầy giáo vẫn chưa thả người, cầm sách hỏi hai người vài câu, cả hai đều trả lời một cách lưu loát.
Vậy còn có thể làm sao?
Thầy giáo nhìn hai tên nhóc nam sinh trước mặt, hết giận nổi, cuối cùng chỉ có thể thả người đi.
Sau khi hai người quay lại phòng học, Tùy Hầu Ngọc phát hiện domino của cậu đã được Nhiễm Thuật và Tô An Di nhặt lên hết rồi. Lúc ngồi xuống ghế Tùy Hầu Ngọc vẫn nhíu mày như cũ, khó hiểu nhìn Hầu Mạch.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Sao mình đột nhiên lại ngủ?
Cậu rất khó ngủ, yêu cầu sự yên tĩnh tuyệt đối, chỉ cần một chút tiếng động thôi cũng có thể tỉnh, vậy mà vừa rồi lại ngủ say không biết trời đất gì.
Hầu Mạch bị nhìn, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ít nhiều cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc không nói gì, tháo gối chữ U trên cổ ra ném trả lại cho Hầu Mạch.
—
Học sinh thể dục có giờ huấn luyện chính thức vào buổi chiều. Thỉnh thoảng giờ tự học vắng hết nguyên một nửa lớp.
Ngày hôm nay, huấn luyện viên Vương đích thân tới tận lớp gọi người, ông cố ý tìm Tùy Hầu Ngọc, cười ha hả hỏi: “Bạn nhỏ, đi chơi cùng không?”
Hầu Mạch đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng nói: “Cậu ta có luyện nữa cũng không phải là đối thủ của em.”
Tùy Hầu Ngọc ghét nhất là bị người khác kích thích kiểu này, đồng ý đi cùng.
Nhiễm Thuật vẫn chưa hiểu rốt cuộc tình huống ở đội tennis là thế nào nhưng không dám hỏi, nhanh nhẹn đi cùng Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch bỏ khăn mặt và bình nước vào balo, đeo trên lưng đi sau Tùy Hầu Ngọc, suốt quãng đường chỉ nhìn chằm chằm vào gáy của Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc rất trắng, cổ tinh tế thon dài, mấy sợi tóc xoăn sát gáy nằm lộn xộn, trong lúc bước đi sợi tóc liên tục lay động, nhìn rất thú vị.
Đến sân huấn luyện, huấn luyện viên Vương muốn khoe khoang một chút về nhóm học sinh của mình, sau khi xong màn chào hỏi, ông bắt đầu gọi tên: “Hầu Mạch, Tang Hiến, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh, mấy em lại đây, biểu diễn một bài chạy bộ cho mọi người xem.”
Nhiễm Thuật buồn bực hỏi: “Chạy, chạy bộ thì có gì mà biểu diễn ạ?”
Huấn luyện viên Vương chỉ cười không đáp, nói với nhóm người bên kia: “Hầu Mạch đếm nhịp đi.”
Bốn nam sinh gật đầu, sau đó bắt đầu chạy.
Một phút sau, huấn luyện viên Vương nói với Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật: “Hai em lấy điện thoại ra quay lại cảnh các bạn ấy đang chạy, vừa quay vừa tùy tiện ấn nút tạm dừng, nếu có một khoảnh khắc nào chân và tay của các bạn ấy không đồng nhất thì nói cho thầy biết, thầy phạt chạy thêm một vòng nữa.”
Nhiễm Thuật lẩm bẩm: “Chơi lớn vậy luôn?”
Tùy Hầu Ngọc lấy di động ra, bắt đầu quay video. Trong video, biên độ bước chân, phạm vi đánh tay, tốc độ chạy bộ của bốn người gần như đồng bộ, dùng mắt thường khó nhìn ra nổi sự khác nhau.
Nếu khó tính thì chỉ có thể bắt bẻ là quần áo khác nhau.
Nhiễm Thuật cũng quay video, cứ 30 giây cho dừng một lần, mỗi lần tạm dừng đều phát hiện động tác của bốn người giống nhau hoàn toàn thật.
Quá đỉnh!
Tùy Hầu Ngọc vẫn tiếp tục quay video, Nhiễm Thuật hỏi: “Học, học, học sinh thể dục của thầy có phải là luyện, luyện nhấc chân lên cao không ạ?”
“Hả?” Huấn luyện viên Vương bị câu hỏi thần kỳ này làm cho choáng váng.
“Tư, tư thế bước đi của bọn họ cơ bản đều giống nhau, tay vung mạnh, lúc đi đường hơi loạng choạng, chân, chân dường như không chạm hoàn toàn xuống đất. Đặc biệt là Đặng Diệc Hành, lúc bước đi gót chân gần như không chạm đất.”
Huấn luyện viên Vương bật cười.
Cái bọn học sinh thể dục này thật là, bước đi giống hệt ông lớn tản bộ.
“Đó là do em chưa nhìn thấy sức mạnh thực sự của các bạn ấy sau khi tập luyện xong, cái đó thú vị hơn.” Huấn luyện viên Vương trả lời.
Ở bên cạnh, sau khi quay video lại toàn bộ quá trình, Tùy Hầu Ngọc đang định nhấn tạm dừng thì trùng hợp nghe được đoạn nói chuyện trong video.
Cả đám học sinh thể dục anh nhìn tôi tôi nhìn anh một lúc, cuối cùng Hầu Mạch nói với Đặng Diệc Hành: “Mày bước đi cho tao xem thử phát.”
Đặng Diệc Hành xị mặt, đi thử mấy bước.
Hầu Mạch hỏi Tang Hiến: “Lúc tao đi cũng như vậy à?”
Tang Hiến thấp giọng trả lời: “Mạnh hơn một chút.”
Thẩm Quân Cảnh xen vào: “Đúng đó, khí thế bước đi của đại sư huynh chính là sắp sửa đi đánh nhau.”
Huấn luyện viên Vương bận tiếp một cuộc điện thoại, quay sang dặn Hầu Mạch: “Hầu Mạch, em tới dạy hai bạn mới dự bị này đi.”
Nói xong đi luôn, hiển nhiên là đã sai khiến Hầu Mạch không ít lần.
Hầu Mạch lẩm bẩm: “Người mới dự bị?”
Sau đó vẫy tay với Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật: “Tới đây, tôi nói với hai cậu sơ qua một chút về kiến thức cơ bản.”
Đến cũng đã đến rồi, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật thật sự đi theo Hầu Mạch học tập.
Bộ dạng Hầu Mạch vào lúc này chính là “bị ép buộc”, ngữ khí uể oải, tùy tiện giới thiệu với hai người bọn họ: “Về vấn đề sân bãi, thường chia làm bốn loại: sân cỏ, sân đất nện, sân cứng, sân trải thảm. Trường chúng ta có ba loại, chỉ không có sân cỏ, dù sao thì chúng ta cũng đang ở đông bắc, yêu cầu của sân cỏ quá cao, phí chăm sóc cũng cao, không giữ được đúng tiêu chuẩn nên dứt khoát không làm. Nhưng mà dù vậy thì trường chúng ta cũng là trường hiếm hoi có được đủ ba loại sân.”
Hắn chỉ về phía một sân bãi, nói: “Bên này là sân đất nện, những giải đấu công khai thường dùng loại sân này.”
Hắn lấy trong rổ ra hai quả bóng tennis, đưa cho Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, tiếp tục nói: “Hai cậu dùng giày cảm nhận thử, hoặc có thể ném bóng để cảm nhận. Loại sân này rất gồ ghề, chứng tỏ có lực ma sát lớn. Lực ma sát sẽ làm giảm tốc độ bóng đi…”
Hắn đập bóng xuống rồi bắt lại, nói: “Vì vậy sau khi bóng chạm sân tốc độ sẽ giảm mạnh, người chơi bóng sẽ có thời gian di chuyển nhiều hơn. Lần trước chúng ta thi đấu ở sân này, cậu cũng đã cảm nhận rồi đúng không? Sân này thường dùng để so tài kỹ năng kiểm soát đường biên ngang.”
Tùy Hầu Ngọc gật gật đầu: “Ừm.”
Hầu Mạch hỏi: “Lúc học ở trung tâm đào tạo cậu học sân gì?”
“Sao cậu biết tôi học ở đó?”
“À…” Hầu Mạch hơi lúng túng, cười khan lấp liếm, “Từng nghe ai đó nói.”
“Sân trải thảm.” Tùy Hầu Ngọc nhìn xung quanh một lượt, chỉ về phía một cái sân, “Loại kia.”
Hầu Mạch gật đầu biểu thị đã biết, sau đó bắt đầu phân tích: “Loại sân này hơi thiếu chắc chắn một chút, vì có nhựa và nilon, quy luật chuyển động của bóng cũng khó đoán hơn. Cậu quen đánh trong một loại sân, đột nhiên đổi sang đánh sân khác cũng là một loại khiêu chiến, vì vậy bọn tôi phải tập quen với mọi loại sân thì mới có thể tham gia thi đấu.”
“Vậy lần trước thi đấu một phần là do mình chưa quen với sân đất nện…” Tùy Hầu Ngọc lẩm bẩm.
“Đúng vậy, đến cả nữ hoàng của đội tuyển quốc gia cũng chơi yếu ở sân đất nện nhất, nhưng mà nguyên nhân chính là do đồ ăn của cậu.”
Nhiễm Thuật nhíu mày, “Cậu, cậu chuyên tập cái này rồi, kiêu ngạo cái gì? Có bản lĩnh thì đấu xoạc chân đi!”
Hầu Mạch nhanh chóng đầu hàng, “Dạ thôi, cái đấy em chịu thua.”
Nhiễm Thuật “xì” một tiếng.
Hầu Mạch dẫn hai người đến giữa sân, các thành viên trong đội đang khởi động làm nóng người. Rất nhiều người tò mò nhìn bọn họ, giống như đang nhìn hai vị khách ngoại quốc đi du lịch.
Hầu Mạch đạp hai phát xuống nền, nói: “Đây là sân cứng, hai cậu giẫm thử mà xem. Sân này có độ cứng rất cao, mặt sân phẳng làm cho tốc độ di chuyển của bóng rất nhanh và có quy luật. Nhưng mà sân bọn tôi tập nhiều nhất không phải là sân này, lực phản lại của sân này quá lớn, huấn luyện trường kỳ sẽ gây tổn hại cho cơ thể, sân này chỉ thỉnh thoảng tập để làm quen thôi.”
Tùy Hầu Ngọc hỏi tiếp: “Vậy đặc điểm của sân cỏ thì sao?”
“Lực ma sát nhỏ, bóng nảy rất nhanh. Phong cách chơi của cậu là thường xuyên tấn công đường biên ngang nên tương đối thích hợp với sân cỏ. Hơn nữa, cơ thể của cậu linh hoạt như một con khỉ vậy, tốc độ di chuyển khá nhanh, sân cỏ có lẽ sẽ là nơi mà cậu thích chơi nhất.”
“Ồ…” Xem ra, đánh với nhau mấy trận cũng đủ để Hầu Mạch nhìn ra phong cách chơi của đối phương.
Hầu Mạch suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thể chế thi đấu hai cậu biết chưa? Grand Slam của nam là năm set thắng ba, các giải đánh đơn khác là ba set thắng hai.”
Tùy Hầu Ngọc: “Biết rồi.”
Hầu Mạch sầu não vò đầu: “Còn cái gì để nói nữa không nhỉ?”
Hầu Mạch nghĩ thêm một lúc rồi đưa vợt của mình cho Tùy Hầu Ngọc: “Cậu cầm vợt tôi xem thử.”
Tùy Hầu Ngọc nhận lấy, cầm cho Hầu Mạch xem.
Hầu Mạch Cách cầm lại vợt, vừa làm mẫu vừa nói: “Cách cầm của cậu gọi là continental, cầm thế này là eastern, cầm thế này là semi-western. Khi tôi chơi với cậu, tôi dùng cách cầm semi-western. Cậu nhìn thấy ngón cái của tôi không? Cầm sát vào bề mặt của tay cầm, còn ngón trỏ để đây…”
Nhiễm Thuật xem không hiểu, mơ hồ hỏi: “Mấy, mấy cái này khác nhau chỗ nào?”
Hầu Mạch trả lời: “Tôi cầm như thế này vì rất thuận tiện khi xoay vợt và dùng lực, cách này rất linh hoạt.”
Cuối cùng huấn luyện viên Vương cũng quay trở lại, ông đi tới nói với ba người: “Hầu Mạch, em và Tùy Hầu Ngọc thử đánh đôi đi, để Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh làm đối thủ.”
Hầu Mạch đảo mắt, ý đồ của huấn luyện viên Vương bại lộ nhanh thật, còn chẳng thèm rào trước gì luôn.
Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Đánh đôi ấy ạ?”
Cậu học chơi tennis nhưng cũng chỉ học đánh đơn, chưa thử chơi đánh đôi bao giờ.
Huấn luyện viên Vương nở nụ cười sặc mùi “nham hiểm”, “Ừ, đánh đôi, muốn vượt qua Hầu Mạch thì phải hiểu rõ cách chơi của nó. Đánh đôi chính là cách nhanh nhất để hiểu rõ phong cách chơi bóng của đối phương.”
*** Hết chương 16
Bốn loại sân chơi tennis
Một số cách cầm vợt tennis, thường có 4 cách cầm thuận tay và 3 cách cầm trái tay