“Các cô đang xảy ra chuyện gì?” Lúc Hứa Tiễu Tiễu và Lương Mộng Nhàn đang đối chọi gay gắt, bỗng nhiên âm thanh truyền đến.
Hứa Tiễu Tiễu quay đầu thì nhìn thấy người hội đồng đang đến đây.
Tổng cộng có hai người, người đàn ông đi phía trước là quản lí hội đồng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt ngay ngắn mặt lộ ra sự nôn nóng.
Lương Mộng Nhàn nhìn thấy ông ta, vội vàng chào đón bước đến: “ Quản lý Trương, không phải ngài nói hai cái giờ sau mới đến đây sao? Sao lại đến sớm như vậy?” Quản lý Trương trực tiếp nói: “ Vừa mới nhận được thông báo đột nhiên chủ tịch của quỹ từ thiện muốn đến đây, tôi đến trước đến để zem tình hình của các người!” Ông ta vừa nói xong liền răn dạy Lương Mộng Nhàn: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra chuyện có đứa trẻ muốn nhảy lầu? Chắc chắn chủ tịch đã nghe nói về chuyện này nên mới đến đây! Không phải trong trại trẻ mồ côi của chúng ta rất an toàn hay sao? Vừa đưa cho các người ngân sách để tu sửa thì sao đứa nhỏ lại có thể đi lên mái nhà, sao có thể lên chóp nhà? Sao cô bé đi lên được?” Lương Mộng Nhàn bị hỏi đến phía sau lưng lạnh lẽo.
Cửa sắt trên tầng cao nhất vẫn luôn đóng lại nhưng sau này nó bị rỉ sét nên gỡ ra, cô ta còn chưa kịp đổi cửa! Nếu chuyện này mà bị truy cứu chắc chắn cô ta và viện trưởng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Lương Mộng Nhàn nhướng mày lên, trong lúc sốt ruột thì khóe mắt nhìn thoáng qua Hứa Tiễu Tiễu và Đường Điềm Điềm, lập tức trong mắt cô ta lóe lên vẻ tính toán.
Cô ta mở miệng nói: “ Quản lý Trương, chuyện này là do cô ta!” Dứt lời, tay cô ta liền chỉ về phía Hứa Tiễu Tiễu.
Lập tức quản lý Trương nhíu mày lại: “Hứa Tiễu Tiễu, làm sao lại là cô? Nhưng mà chuyện nhảy lầu này có quan hệ gì đến cô?” Lương Mộng Nhàn giải thích mọi chuyện một lần: “......
Hứa Tiễu Tiễu hủy hoại danh dự của trại trẻ mồ côi, cặp vợ chồng kia không muốn nhận nuôi Điềm Điềm cũng hợp tình hợp lí.
Ai!” Quản lý Trương khó thở, chỉ vào Hứa Tiễu Tiễu mắng to: “Có phải bát tự cô không hợp với trại trẻ mồ côi hay không? Cuối cùng cô có lương tâm hay không, trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng cô lớn như vậy, cô lại báo đáp chúng ta như thế?” Nhân lúc đó, Lương Mộng Nhàn mở miệng: “Bây giờ cô ta muốn nhận nuôi Điềm Điềm, muốn đưa Điềm Điềm đi.
Nhưng mà tôi không thể yên tâm đưa Điềm Điềm cho cô ta! Lỡ như cô ta không kiềm chế hành vi của mình dạy hư Điềm Điềm thì làm sao bây giờ? Quản lý Trương, trại trẻ mồ côi của chúng ta muốn nhận nuôi phải phù hợp với điều kiện, cô ta một chút cũng không phù hợp với yêu cầu nhận nuôi!” Quản lý Trương nhíu mày.
Ờ bên kia, Hứa Tiễu Tiễu nghe những lời này liền tức giận đi lên một bước:“ Quản lý Trương......” Lời giải thích còn chưa nói thì người đi theo đằng sau quản lý Trương lập tức sốt ruột nói: “ Quản lý Trương, chủ tịch đến!” Lập tức quản lý Trương hoảng loạn, chỉ vào Hứa Tiễu Tiễu nói: “Chuyện của cô tí nữa rồi nói! Bây giờ nhanh chóng cùng tôi đi chào đón chủ tịch!” Đáng tiếc, lời này vừa mới nói xong thì cửa đã mở ra, chợt, một chiếc siêu xe đi vào.
Nhân lúc đó, Lương Mộng Nhàn đi đến bên người Hứa Tiễu Tiễu, âm thanh vui sướng khi có người gặp họa nói: “Muốn nhận nuôi Điềm Điềm, nói cho cô biết, nằm mơ đi! Hôm nay, tôi sẽ làm cho quản lý Trương và chủ tịch lên tiếng, xem ai dám làm thủ tục nhận nuôi cho cô!” Nhưng Hứa Tiễu Tiễu lại không nghe Lương Mộng Nhàn đang nói gì, ánh mắt cô ta khiếp sợ dừng trên chiếc xe kia.
Đây không phải......
Xe của anh cả sao? Tại sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ......
Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc mở to mắt!