Chiếc Rolls-Royce màu đen đi vào, ngừng lại trước cửa trại trẻ mồ côi.
Quản lý Trương bước bước lên, cung kính mở cửa xe.
Ngay lập tức, một thân hình cao lớn bước xuống xe.
Trong sân tràn ngập hơi thở cao quý, mạnh mẽ.
Tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngẩn, nín thở nhìn anh ta.
Bộ đồ được thiết kế khéo léo đặc biệt phù hợp với dáng người của anh ta, mỗi cử chỉ nâng tay nhấc chân đều mang theo khí thế uy phong của hoàng gia.
Hứa Mộc Thâm xuống xe, ánh mắt nhàn nhạt nâng lên.
Không biết vì sao khi ở giữa hàng chục người, tầm mắt anh ta lập tức cố định vào đứa bé kia.
Cơ thể mảnh mai của đứa bé kia bị một đám người ngăn cách ở ngoài, có vẻ rất yếu ớt.
Lông mày anh ta hơi nhíu lại, đáy lòng có một tia không vui! Bốn mắt nhìn nhau, lập tức Hứa Tiễu Tiễu cúi đầu xuống, gắt gao nắm chặt tay.
Hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Không biết vì sao cô ta lại không muốn Hứa Mộc Thâm nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ta trong lúc này.
Điều này làm cô ta cảm thấy mình như một thằng hề.
Phản ứng của cô ta làm cho Hứa Mộc Thâm cảm thấy không vui.
Đây là…… Đang giả vờ không quen biết anh ta? Lương Mộng Nhàn nhìn thấy người đàn ông này thì có chút ngạc nhiên.
Làm sao khi nhìn người đàn ông này thì có chút quen thuộc? Tuy buổi tối hôm đó Hứa Mộc Thâm đã tới nhưng mưa lại rất to nên cũng chẳng có ai nhìn thấy rõ người nào, cho nên Lương Mộng Nhàn cũng không có nhận ra anh ta.
Lúc Lương Mộng Nhàn suy nghĩ thì quản lý Trương cúi đầu, mở miệng thăm dò: “Ngài Hứa, thật sự không nghĩ ngài có trăm công nghìn việc nhưng lại tự mình đến đây một chuyến, ngài tới nơi này để?” Những chuyện như quỹ từ thiện này đều do quản lí cấp dưới phụ trách.
Ngài Hứa là người đứng đầu Kim Tự Tháp, ngày thường cơ bản sẽ không có đến.
Vậy vì sao hôm nay anh ta lại đến đây? Quản lý Trương đang suy nghĩ thì thấy ánh mắt của Hứa Mộc Thâm nhìn thẳng về phía trước.
Nhìn theo tầm mắt của anh ta, quản lý Trương liếc mắt liền thấy Hứa Tiễu Tiễu.
Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm vào cô ta.
Anh ta đến đây tất nhiên là vì chuyện tối hôm qua.
Nhưng bây giờ mình lại lấy thân phận đại cổ đông đứng đây, tại sao người phụ nữ kia vẫn còn không thông suốt? Hứa Mộc Thâm nhíu mày, trong khi Hứa Tiễu Tiễu đang há mồm trợn mắt thì chỉ vào phía cô ta dò hỏi: “Bọn họ ở đây làm gì?” Giọng nói không nghe vui buồn.
Lập tức quản lý Trương chuẩn bị tinh thần, giải thích nói: “Là để nhận con nuôi.” Anh ta không muốn cho Hứa Mộc Thâm biết nhiều, miễn cho đại cổ đông cảm thấy trại trẻ mồ côi có quá nhiều chuyện, danh dự không tốt, quản lý Trương liền nói sang chuyện khác, “Ngài Hứa, ngài có muốn tôi dẫn ngài đi xung quanh chỗ này hay không?” Hứa Mộc Thâm còn chưa nói lời nào thì có một giọng nói đột nhiên xen vào: “Ngài Hứa, ngài tới nơi này để tìm hiểu chuyện nhảy lầu sao?” Quản lý Trương quay đầu lại, cảnh cáo nhìn Lương Mộng Nhàn, muốn bảo cô ta câm miệng.
Nhưng Lương Mộng Nhàn lại giống như là không thấy ánh mắt của quản lý Trương, đi lên một bước, chỉ vào Hứa Tiễu Tiễu tố cáo nói: “Ngài Hứa, người này đúng là cặn bã của trại trẻ mồ côi, là nỗi sỉ nhục của trại trẻ mổ côi! Chuyện bây giờ của trại trẻ mồ côi đều có liên quan đến cô ta!” Hứa Mộc Thâm nhíu mày.
Quản lý Trương lập tức mở miệng: “Đủ rồi, cô câm miệng!” Hứa Mộc Thâm nheo đôi mắt lạnh lẽo lại, “Để cho cô ta nói.” Lập tức quản lý Trương không dám nói gì.
Lương Mộng Nhàn tiếp tục mở miệng nói: “Ngài không biết đâu, tám tháng trước……”