Đau đớn của sinh tử, không bằng đau đớn của sự phản bội.
Trong mắt Trương Ngọc có đau đớn nhưng xuất đao không chút lưu tình. “Soạt soạt soạt” liên tiếp ba đao, đao nào cũng tàn nhẫn. Lý Vũ Hanh tránh gấp, thân hình chợt lóe lên đến bên cạnh Thượng Quan Nhạn, khàn giọng nói:
- Cứu ta! Ngươi phải cứu ta!
Lý Vũ Hanh nhát gan, người nhát gan dù võ công giỏi đến mấy thì khi gặp nguy hiểm khí thế liền giảm sút vài phần, huống chi võ công Lý Vũ Hanh vốn không bằng Trương Ngọc.
Hồ Chước đã chuẩn bị ra tay.
Gã vẫn bất mãn mình chỉ là phó chỉ huy, gã hy vọng mượn cơ hội lần này để xoay chuyển. Đương nhiên, để được như vậy gã phải dốc sức cho người Đảng Hạng. Gã biết Thượng Quan Nhạn là cao thủ trong người Đảng Hạng, bởi vậy gã vẫn nghe theo Thượng Quan Nhạn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trương Ngọc rút đao, nhưng Thượng Quan Nhạn lại không hề hành động làm Hồ Chước cũng có chút do dự.
Trong giây lát, Lý Vũ Hanh đã thảm hại không chịu nổi, Hồ Chước mới chịu rút đao, “soẹt”một tiếng, Thượng Quan Nhạn cũng đã rút kiếm.
Một kiếm lạnh lẽo đâm sượt qua Lý Vũ Hanh đâm vào vai trái Trương Ngọc.
Cơ hội xuất kiếm của Thượng Quan Nhạn rất tốt, y đã nhận thấy Trương Ngọc đuổi giết Lý Vũ Hanh bằng toàn bộ sự bi phẫn, đợi đến khi đao pháp có sơ hở, Thượng Quan Nhạn liền nhắm ngay sơ hở này, một kiếm là trúng.
Hồ Chước lập tức canh giữ ở cửa đề phòng Trương Ngọc bị thương bỏ chạy, gã đã nhận ra cục diện cuộc chiến, Trương Ngọc không phải là đối thủ của Thượng Quan Nhạn.
Thượng Quan Nhạn vừa mới thu kiếm về.
Bất thình lình lại có hai tiếng “Soẹt”, “phập”, sắc mặt Hồ Chước biến đổi lớn.
Một đao đã đâm vào bụng Thượng Quan Nhạn, có một đao đã chém vào vai Lý Vũ Hanh.
Thượng Quan Nhạn hét to, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, y giống lên giận giữ, một cùi trỏ thúc vào ngực Lý Vũ Hanh. “Rắc” một tiếng, xương ngực Lý Vũ Hanh đã gãy, trường kiếm Thượng Quan Nhạn quay về lật tay đâm một kiếm vào ngực phải Lý Vũ Hanh.
Dù thế nào Thượng Quan Nhạn cũng không ngờ Lý Vũ Hanh luôn hèn yếu lại đâm y một đao. Chẳng lẽ Lý Vũ Hanh thật sự điên rồi?
Thượng Quan Nhạn tức thì nổi giận phản kích lại.
Ngực Lý Vũ Hanh sụp xuống, trong tiếng rên rỉ, máu tươi phụt ra, nhưng thời khắc trường kiếm đâm vào cũng không hề né tránh mà bổ nhào tới ôm chặt lấy Thượng Quan Nhạn, cắn lấy cổ họng của y.
Trương Ngọc đã ngây người, một đao của gã đã chém trúng vai Lý Vũ Hanh, thậm chí còn có thể cảm giác được sự hả hê và chua xót khi lưỡi đao cọ vào xương cốt.
Nhưng tất cả cảm giác đó lập tức bị nỗi đau tận sâu trong nội tâm thay thế.
Lý Vũ Hanh vì đả thương Thượng Quan Nhạn mà đã trúng một đao của Trương Ngọc gã? Lý Vũ Hanh giả vờ đầu hàng? Trương Ngọc gã đã trách lầm huynh đệ?
Ý niệm đó xẹt qua trong đầu, tay Trương Ngọc run lên.
Đúng lúc này, Thượng Quan Nhạn rống to, khắp mặt Lý Vũ Hanh đầy máu, đã ngửa mặt lên trời ngã xuống. Trên cổ Thượng Quan Nhạn đầy máu, bụng đã bị xuyên thủng, y dùng hết toàn lực giãy ra khỏi Lý Vũ Hanh, đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ toàn màu đen.
Chưa kịp tỉnh táo, vẻ mặt Thượng Quan Nhạn bỗng dưng trở nên cổ quái dị thường, thân hình giật giật rồi mềm oặt trên mặt đất.
Trước khi chết y còn không tin là y đã thua dưới tay Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh.
Trương Ngọc chém một đao vào cổ Thượng Quan Nhạn, kêu to:
- Vũ Hanh.
Gã đỡ Lý Vũ Hanh đang lảo đão ngã xuống, trong lòng đau đớn như kim châm, thanh âm tựa như sói tru.
Hồ Chước xoay người bỏ chạy, chốc lát đã không còn bóng dáng. Y đã sợ, y thật sự không dám động thủ với loại người như này lần nữa.
Trương Ngọc căn bản không để ý tới Hồ Chước, chỉ ôm chặt lấy Lý Vũ Hanh, hai tròng mắt đỏ ngầu, khàn giọng nói:
- Vì sao, vì sao ngươi lại làm vậy?
Cảm giác trên tay mình còn nhuốm đầy máu của Lý Vũ Hanh, nhớ ra vết thương trên vai Lý Vũ Hanh chính tay gã chém vào. Trong lòng Trương Ngọc vô cùng hối hận, vung đao chém vào cánh tay mình, nhưng Lý Vũ Hanh đã yếu ớt nói:
- Đừng...
Thanh âm kia dù yếu nhưng lại như sấm nổ vang bên tai Trương Ngọc.
Lý Vũ Hanh còn chưa chết.
Trương Ngọc vội la lên:
- Vũ Hanh, ngươi cố chịu, ta đi tìm người...cứu ngươi.
Đột nhiên gã thấy Lý Vũ Hanh ho không ngừng, từng ngụm máu tươi cuồn cuộn trào ra, gã không kìm nổi trào nước mắt, biết Lý Vũ Hanh đã không được rồi.
Lý Vũ Hanh cười chua chát, khẽ nói:
- Không...dùng..rồi...Trương Ngọc, Thượng Quan Nhạn...là...là ..Dạ Xoa.
Trương Ngọc kìm nén sự sợ hãi, thấy không ngăn được Lý Vũ Hanh chảy máu, đau buồn nói:
- Ta đã giết hắn.
Khóe miệng Lý Vũ Hanh hiện lên nụ cười mờ nhạt:
- Hắn...lợi hại...
Trong đầu Trương Ngọc lóe chớp, khàn giọng nói:
- Ngươi biết tính tình của ta, biết ta chắc chắn sẽ liều mạng, biết ta đánh không lại hắn, cho nên ngươi mới giả vờ đầu hàng để gạt sự tín nhiệm của hắn, sau đó giúp ta giết hắn? Ta thật ngu xuẩn, ngươi một lòng vì ta, còn ta lại chém ngươi một đao.
Giờ khắc này, gã hận mình không thể chết ngay lập tức.
Gã vẫn cảm thấy Lý Vũ Hanh không có nghĩa khí, vẫn hiểu lầm Lý Vũ Hanh. Tim gã như bị đao cắt, hối hận cũng đã muộn, cũng căm hận bản thân, nếu gã thật sự coi Lý Vũ Hanh là huynh đệ thì tuyệt đối sẽ không chém ra một đao đó.
- Không...trách ngươi.
Thần thái trong mắt Lý Vũ Hanh mất dần, lẩm bẩm:
- Ta cũng không tin...mình..có dũng khí, huống chi là ngươi? Kim Minh trại xong rồi...
Đột nhiên y nắm chặt tay Trương Ngọc, tỉnh táo nói:
- Trương Ngọc, đồng ý...với ta!
- Ngươi muốn ta làm gì, nói đi.
Trương Ngọc khóc.
- Đi Duyên Châu..báo tin. Tìm Địch Thanh..báo thù cho ta!
Lý Vũ Hanh lẩm bẩm:
- Ngươi sẽ làm đươc.