Sáp Huyết

Chương 209: Q.2 - Chương 209: Liên hoàn (4)




Trương Ngọc hiểu, Lý Vũ Hanh thật sự hiểu gã. Lý Vũ Hanh sợ gã thẹn trong lòng, thậm chí còn tìm đến cái chết nên mới muốn gã làm chút chuyện này.

Thấy hơi thở Lý Vũ Hanh ngày càng mỏng manh, Trương Ngọc lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn nói:

- Vũ Hanh, ta sẽ làm được, ngươi tin ta! Ngươi ..cố chịu đựng...

Đột nhiên gã phát hiện mình nói dối, nhưng lúc này đây gã có thể nói gì?

Môi Lý Vũ Hanh giật giật, yếu ớt nói:

- Chúng ta...chúng ta...

Thanh âm của y thật sự quá nhỏ, Trương Ngọc áp hẳn tai vào kêu lên:

- Ngươi muốn nói gì nữa? Trương Ngọc cho rằng Lý Vũ Hanh vẫn còn tâm nguyện chưa xong, nên sớm đã quyết tâm làm bằng được cho y.

Thanh âm của Lý Vũ Hanh rất khẽ:

- Chúng ta...vẫn là...huynh đệ...Đúng không?

- Đúng, phải!

Trương Ngọc không ngừng trả lời, hoàn toàn không để ý đến lửa hừng hực đã thổi sang bên người. Rồi đột nhiên thấy cánh tay trũng xuống, tim Trương Ngọc rét lạnh.

Đầu Lý Vũ Hanh đã rũ xuống nhưng vẫn còn nụ cười nơi khóe miệng.

Huynh đệ, chúng ta vẫn là huynh đệ!

Y cười mà chết, có phải cho rằng trước khi chết đã được chấp nhận nên không hối hận không oán trách?

Trương Ngọc khóc như mưa.

Gã muốn kêu gào, muốn sám hối, muốn nói lời xin lỗi với Lý Vũ Hanh, nhưng gã đã không còn cơ hội.

Nước mắt kia hòa trộn với vết máu trên mặt, thương tâm như tuyết, tràn đầy tĩnh mịch.

Giữa lúc đó, nóc nhà sụp đổ, một ngọn lửa lớn ập xuống bao vây lấy Trương Ngọc. Chẳng biết từ lúc nào, trại Kim Minh đã lâm vào biển lửa.

Ánh lửa sáng rực thiêu đốt tuyết trong không trung. Tuyết bị thiêu đốt rơi theo gió mà khóc, những giọt nước mắt thương tâm rơi xuống mặt đất.

Lửa uốn như xà nuốt lấy nước mắt và máu.

Tiếng chém giết tại trại Kim Minh rung trời, Trương Ngọc cũng đã chạy ra khỏi trại Kim Minh.

Gã bị hơn mười vết thương nhưng không có vết thương trí mạng, khắp nơi đều là tiếng chém giết náo động ồn ào trại Kim Minh vốn như tường đồng vách sắt kia đã trở nên vỡ nát.

Lý Hoài Bảo đã chết, Lý Sĩ Bân vẫn còn chưa xuất hiện.

Hai người Hạ Thủ Vân và Hà Tùy cũng không ra chỉ huy, ba mươi sáu phân trại của trại Kim Minh như rắn mất đầu trở nên hỗn loạn.

Trại Kim Minh xong rồi.

Sau khi trong đầu Trương Ngọc xẹt qua ý nghĩ này liền đoạt lấy một con ngựa nhằm thẳng hướng nam mà chạy. Gã không biết chạy tới Duyên Châu như nào, cũng không biết đã gặp được Phạm Ung như nào.

Thời khắc gặp Phạm Ung, Trương Ngọc đau lòng nói:

- Phạm Tri Châu, trại Kim Minh bị chiếm đóng rồi, Duyên Châu có hiểm.

Phạm Ung kinh hãi, trong lúc nhất thời cũng rối loạn. Người Đảng Hạng lại tấn công tây bắc khiến Phạm lão phu tử thật sự sợ hãi. Năm ngoái tây bắc bị tấn công, dưới sự phòng thủ của Hạ Thủ Vân nên cuối cùng đã đánh lui được quân Đảng Hạng. Năm nay biết quân Đảng Hạng lại xuất binh, trước tiên Phạm Ung đi tìm Hạ Thủ Vân.

Hạ Thủ Vân lại tiếp tục bố trí, lệnh cho Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn dẫn binh nhanh chóng đi cứu viện Thổ Môn, phòng ngừa người Hạng Đảng đánh từ nơi ấy vào, lại lệnh cho Quách Tuân canh phòng nghiêm ngặt tuyến phía tây, lệnh cho Thanh Giản Thành xuất binh viện trợ Tắc Môn, Bình Viễn. Hạ Thủ Vân sợ trại Kim Minh có chuyện nên đặc biệt cùng Hạ Tùy đi tới trại Kim Minh, trấn thủ Duyên Châu Bắc Cương.

Phạm Ung thấy Hạ Thủ Vân dốc sức như thế, trong lòng cảm động, vốn tưởng rằng lần này tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn nên yên tâm ở phủ Tri Châu thưởng thức ca múa, không ngờ trại Kim Minh lại bị công phá?

Trại Kim Minh bị mất, môn hộ phía bắc Duyên Châu bị mở rộng ra.

Trong thành Duyên Châu vẫn chưa tới hai ngàn quân coi giữ, nếu quân Đảng Hạng tấn công đến, Duyên Châu sao thủ được?

Rốt cuộc Hạ Thủ Vân, Lý Sĩ Bân đang làm cái gì? Sao nhiều quân Đảng Hạng xuất hiện tại nơi này vậy?

Phạm Ung cũng không nghĩ nhiều, lập tức truyền lệnh:

- Nhanh gọi các bộ của Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn quay về cứu viện Duyên Châu.

Phạm Ung không phải Đô Bộ Thự, nhưng Hạ Thủ Vân không ở đây nên cũng khó tránh khỏi phải làm việc của Đô Bộ Thự.

Ông đã chẳng quan tâm Thổ Môn, Bảo An Quân như nào, lúc này tử chiến bảo vệ Duyên Châu mới là điều quan trọng nhất tại tây bắc!

Trương Ngọc nghe Phạm Ung điều binh khiển tướng, thần sắc đờ đẫn, trong lòng chỉ nghĩ: “Vũ Hanh muốn ta báo tin Duyên Châu, phải tìm Địch Thanh, nhưng hiện giờ Địch Thanh ở đâu?

Địch Thanh đang ở trại Bình Viễn.

Vừa mới tiễn Trương Ngọc đi, Địch Thanh liền nhận được tin tức người Hạng Đảng lại xuất binh ra khỏi Hạ Lan, vượt qua Hoành Sơn, dẫn binh xâm nhập biên giới nước Tống.

Bảo An Quân báo nguy, Thổ Môn báo nguy! Tây bắc lại nổi lên chiến tranh, quân tình khẩn cấp!

Năm năm tháng tháng hoa vẫn thế, tháng tháng năm năm cuộc chiến khác biệt.

Lần này Địch Thanh không đi trợ giúp Bảo An Quân mà nhận nhiệm vụ đi trợ giúp bảo vệ các trại xung quanh Thổ Môn. Bởi vì Thanh Giản Thành rất gần Thổ Môn.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tương đối, từ Thanh Giản Thành đến Thổ Môn có ba trăm dặm lộ trình, còn từ Thanh Giản Thành đến Bảo An Quân chỉ xa hơn lộ trình ba trăm dặm.

Ngay lúc quân lệnh của Phạm Ung ban ra trong ngày, Địch Thanh để Liêu Phong, Lỗ Đại Hải ở lại cùng hỗ trợ đám người Chủng Thế Thành canh giữ ở Thanh Giản Thành, còn mình dẫn hai người Cát Chấn Viễn, Tư Mã Bất Quần cùng với mấy trăm binh sĩ đi tới cứu viện trại Bình Viễn. Trại Bình Viễn lưng dựa vào núi cùng trại Ải Môn làm lá chắn cho Thổ Môn, khống chế ngăn chặn người Đảng Hạng xâm nhập vào yếu đạo của biên giới nước Tống.

Khi Địch Thanh đuổi tới Bình Viễn thì sắc trời đã tối, trên đường đi mọi người hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm), nhanh chóng đã đến đông trại Bình Viễn.

Địch Thanh kinh ngạc, thầm nghĩ căn cứ theo quân tình mà nói, người Đảng Hạng tung hoành từ núi giết ra, ý đồ dũng mãnh tiến vào từ Thổ Môn, không cần nói cũng biết, Thổ môn rất quan trọng của hai trại Bình Viễn và Ải Môn, chắc chắn sẽ phải bị tấn công mới phải, nhưng lúc này trại Bình Viễn lại chìm lặng như chết, không hề có dấu hiệu của việc bị đại quân đến tấn công, lẽ nào nói quân Đảng Hạng đột kích chỉ là phô trương thanh thế thôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.