Tử vong là một giấc ngủ dài, nhắm mắt lại, mở mắt ra, tám năm đằng đẵng tựa như trôi qua ngay lập tức.
Lần này, Thịnh Vũ biết mình sẽ không tỉnh lại nữa. Cậu mở to mắt yên lặng nằm cạnh Tiêu Cù, nước mắt không ngừng chảy ra, thấm ướt huyệt thái dương.
Mỗi một tấc da tấc thịt trên cơ thể đều như bị bỏng, đau nhức không chịu nổi, gân cốt nội tạng như muốn vỡ vụn.
Đau quá...
Cậu không phát ra được tiếng nào, cũng không thể cử động được, linh hồn giống như bị giam cầm trong thân thể xa lạ, thừa nhận cái đau thấu tim gan vốn không nên tồn tại.
Cậu ngửi thấy hương vị máu tươi và mùi khói thuốc súng, cảm giác nghẹt thở như kẹt lại trong cổ họng, lần nào hít vào cũng như mang theo kịch độc trí mạng.
Hóa ra đây là cái giá của việc được sống lại.
Đời trước vừa nổ mạnh cậu đã chết, cho dù từng nếm được cảm giác đau xé rách cơ thể nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt.
Mà bây giờ, đau đớn muộn màng ập tới, Thịnh Vũ chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mãi đến khi hoàn toàn mất đi tri giác.
Giây phút cuối cùng, cái tên cậu lặng lẽ lẩm nhẩm trong miệng vẫn là hai chữ “Tiêu Cù“.
Sáng sớm ngày mai, người nằm trên giường sẽ là một di thể lạnh lẽo sao? Vậy thì quá mức tồi tệ.
Thành Khoảnh đi đâu rồi? Thành Khoảnh còn trở về không?
Nếu trở về, vậy những ngày sau Thành Khoảnh sẽ ở bên cạnh Tiêu Cù sao?
Thịnh Vũ đứng dưới ánh lửa cháy hừng hực, không thể giãy giụa, cũng không thể lên án, chỉ có thể để mặc linh hồn giống như thể xác năm ấy, tan thành tro bụi.
?
Thể xác đã sớm chẳng còn tồn tại, hồn phách cũng tan vỡ, thế mà vẫn có thể ở lại.
“Ngài đã cứu tôi.” Trong đêm tối, Thành Khoảnh chỉ là một bóng trắng mờ ảo.
“Tôi? Đã cứu cậu?” Thịnh Vũ mờ mịt, cũng không còn sức lực để tự hỏi. Cậu đã suy yếu đến mức chỉ còn lại một mảnh tàn hồn, có thể bị gió thổi tiêu tán bất cứ lúc nào.
“Ngài đã cứu tôi.” Thành Khoảnh lặp lại lần nữa: “Đây là lần thứ hai, mười năm trước là lần đầu tiên.”
Thịnh Vũ cố gắng mà nghe.
Mười năm trước? Mười năm trước cậu vừa tròn hai mươi tuổi, hoàn toàn không quen biết Thành Khoảnh...
Thành Khoảnh cười nhẹ, bóng ảnh mờ mờ hơi lay động: “Lúc ấy tôi chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn là một thằng nhóc. Ngài từng cứu nhiều người như vậy, chắc đã sớm quên tôi rồi.
“Vậy sao?”
“Nhưng tôi vẫn còn nhớ ngài, ngài đã cứu mạng tôi. Bọn họ nói ngài là bộ đội đặc chủng lợi hại nhất.”
Thịnh Vũ cười khổ.
“Tôi vẫn luôn muốn gặp mặt ngài một lần.” Thành Khoảnh nói: “Không ngờ lại dùng phương thức – tôi kề cận cái chết, ngài chiếm giữ cơ thể tôi – như thế này.
“Xin lỗi.”
“Vì sao lại nói xin lỗi? Ngài đã cứu tôi hai lần. Lần ấy thực ra là tôi đã chết rồi, chỉ thiếu điều là tuyên bố tử vong mà thôi. Ngài tới giúp tôi vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm nhất, tôi mới có thể tiếp tục sống được.”
Thịnh Vũ không tin.
“Tôi không muốn chết, tôi bám vào linh hồn ngài nên ngài mới phải chịu nhiều đau đớn như vậy.” Bóng ảnh Thành Khoảnh hơi thấp, giống như là đang cúi người: “Xin lỗi ngài.”
“Không cần xin lỗi, đó là thân thể của cậu.” Giọng nói Thịnh Vũ mờ mịt như có như không: “Có thể sống lại được một thời gian lâu như vậy, hoàn thành được tâm nguyện đời trước của mình, tôi đã không còn gì nuối tiếc nữa rồi. Cảm ơn cậu.”
“Nhưng Tiêu tiên sinh vẫn còn.” Thành Khoảnh nói.
Dư hồn của Thịnh Vũ lại bắt đầu đau nhói.
“Ngài đã cứu tôi hai lần, tôi muốn báo đáp ngài.”
“Tôi đang tiêu tán rồi, rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Tôi chia cho ngài một phần hồn!” Thành Khoảnh nhanh chóng áp sát vào, Thịnh Vũ nhất thời cảm thấy nóng rực đến khó chịu.
“Mạng của tôi là do ngài cứu. Nếu năm ấy ngài và những chiến sĩ khác không tới kịp, tôi... không, cả thôn chúng tôi đều chết trong tay bọn buôn bán ma túy điên rồ đó rồi.” Thành Khoảnh nói: “Mạng của tôi là do ngài cứu, tôi muốn báo đáp ngài!”
Thịnh Vũ đã vô cùng suy yếu, nghe cũng không còn rõ nữa.
“Cậu chia một phần hồn cho tôi, vậy cậu sẽ phải chịu thương tổn gì?”
“Không biết nữa.” Thành Khoảnh không che giấu gì cả: “Có lẽ là sẽ bị bệnh, có lẽ sẽ thiếu một phần trí nhớ, cũng có lẽ...”
Tình huống xấu nhất là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Thịnh Vũ nhẹ nhàng đẩy Thành Khoảnh ra: “Không cần đâu, cậu hãy sống cho tốt...”
Còn chưa dứt lời, bóng trắng trước mặt đã va chạm vào người mình.
Trời đất quay cuồng, cuối cùng trở lại tĩnh lặng.
?
Thịnh Vũ vốn không biết mình đang ở đâu, trông mình bây giờ thế nào. Xung quanh vô cùng hỗn độn, không có Tiêu Cù, cũng không nhìn thấy Thành Khoảnh.
Chỉ biết là, bản thân vẫn còn ở lại trong một không gian nào đó.
Thành Khoảnh chia một phần hồn cho cậu cũng giống như giữ lại một hơi thở thoi thóp cho người sắp chết. Cậu sẽ không tan biến hoàn toàn, nhưng cũng sẽ không có được linh hồn hoàn chỉnh.
Ngay cả cô hồn cũng không bằng.
Thế giới ngoài kia thế nào rồi? Thành Khoảnh có tỉnh lại không? Tiêu Cù thì sao, Tiêu Cù sống có tốt không?
Câu hỏi cuối cùng, thật ra cậu cũng biết đáp án.
Sao có thể sống tốt? Lấy cái gì để sống tốt?
Rất nhanh Thịnh Vũ lại cảm thấy mệt mỏi, ý thức dần dần mơ hồ. Có lẽ là do chỉ còn một phần tàn hồn, cho dù có thêm hồn của Thành Khoảnh chống đỡ thì phần lớn thời gian cậu vẫn không thể suy trì tỉnh táo, ngây ngây dại dại, một ngày nào đó sẽ triệt để biến mất cũng không chừng.
Thỉnh thoảng, Thịnh Vũ sẽ nhìn thấy kí ức của Thành Khoảnh thông qua phần hồn này.
Hóa ra đúng là cậu đã từng cứu Thành Khoảnh.
Thôn làng ở biên giới bị bọn buôn bán ma túy khống chế là lúc bọn họ tiến hành một cuộc thanh tẩy tàn khốc. Cậu và các chiến hữu nhảy dù từ máy bay trực thăng xuống, súng bắn tỉa trong tay nhắm trúng tim tên trùm buôn bán ma túy.
Thành Khoảnh mười hai tuổi, cả người dính đầy máu, trên mặt dính đầy óc của bọn chúng, bị dọa đến tè ra quần. Cậu không chê nhóc con bẩn thỉu, ôm vào lòng đi về hướng quân y đang ở trong xe chiến đấu của bộ binh.
Đã là chuyện của mười năm trước rồi.
Cậu không nhớ được, nhưng Thành Khoảnh lại nhớ rõ đến vậy.
Không biết là qua bao lâu, lúc mở mắt lần nữa, Thịnh Vũ nhìn thấy một vệt sáng.
Sau đó vệt sáng ngày càng to ngày càng rộng, cậu mới nhìn rõ mình đang ở chỗ nào.
Thế mà lại là một “căn phòng thủy tinh“.
“Đây...” Thịnh Vũ mờ mịt nhìn bốn phía, không bao lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Vẫn luôn là vậy, thời gian tỉnh táo rất ít, hình như là ngủ vài ngày mới có thể đổi lại một chút tỉnh táo ngắn ngủi.
Có quá nhiều bí ẩn, thậm chí cậu không còn tinh lực dư thừa để đi tìm hiểu.
Thời gian tỉnh táo lại tới rồi, cậu vẫn nhìn thấy ánh sáng kia.
Khó khăn điều chỉnh tầm nhìn, đợi đến khi nhìn rõ ràng khung cảnh xung quanh, Thịnh Vũ chấn kinh tới mức suýt ngất xỉu tại chỗ.
Người gần cậu trong gang tấc thế mà lại là Tiêu Cù!
Tiêu Cù đang nhìn cậu, con ngươi sâu thẳm như muốn nói ra nỗi nhớ vô tận.
“Tiêu Cù.” Thịnh Vũ thấp giọng lẩm bẩm muốn tới gần, lại chạm phải thủy tinh lạnh lẽo.
“Thịnh Vũ.” Cậu nghe thấy giọng nói cực kỳ thấp của Tiêu Cù: “Tôi rất nhớ cậu, cậu tới gặp tôi trong mộng lần nữa được không?”
Nếu hồn phách biết rơi lệ, nhất định bây giờ khuôn mặt Thịnh Vũ đã đẫm nước mắt.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này tiêu hao hết tinh lực cậu ngủ say nhiều ngày. Cậu còn chưa kịp nhìn Tiêu Cù cẩn thận thì đã rơi vào giấc ngủ lần nữa.
Dần dần, Thịnh Vũ cũng hiểu được bản thân mình đang ở chỗ nào, cũng hiểu được tại sao mình lại ở đây.
Trên bàn làm việc của Tiêu Cù có đặt một khung ảnh, là tấm ảnh cuối cùng của cậu khi còn sống. Năm ấy cậu chỉ mới hai mươi mốt tuổi, là độ tuổi rực rỡ chói lóa nhất của đời người.
Tấm ảnh này đã được đặt trong khung chín năm, chứa đựng nỗi nhớ sâu đậm nhất của Tiêu Cù.
Mà hiện giờ cậu lại đang bám vào nỗi nhớ này để tồn tại.