Khung ảnh không phải nơi tâm linh, nhưng cũng may là không có ai tới quấy rầy. Thịnh Vũ ngày ngày đợi ở trong ảnh, thời gian tỉnh táo ngày càng nhiều.
Đại khái là dư hồn đang chậm rãi ngưng tụ lại.
Cậu không ra ngoài được, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Tiêu Cù.
Tiêu Cù rất bận rộn, thời gian ở văn phòng không nhiều, cũng không phải luôn ngồi cạnh bàn.
Phòng làm việc rất lớn, ngoài phòng chính ra thì còn có một gian để nghỉ ngơi. Thịnh Vũ không nhìn tới được nơi ấy, cũng không nhìn thấy sofa và bàn trà để tiếp khách, cả ngày ngóng trông Tiêu Cù trở lại bàn làm việc để cậu ngắm.
Ngày nào Tiêu Cù cũng mặc tây trang, anh tuấn thành thục, nhưng lại không giống tưởng tượng năm đó của cậu.
Mười tám tuổi mỗi người rẽ theo một con đường của riêng mình, Tiêu Cù nói sau này sẽ làm ăn buôn bán, độc lập hoàn toàn với gia đình, tự quản lý sự nghiệp của mình. Lúc ấy cậu thường xuyên tưởng tượng, Tiêu Cù “bận rộn với sự nghiệp” sẽ là dáng vẻ gì.
Không tưởng tượng ra, vẫn luôn cảm thấy Tiêu Cù mặc tây trang đi giày da có chút buồn cười.
Lúc sống lại trong cơ thể Thành Khoảnh, ngày nào cũng giống như đi trên băng mỏng, dù là ở ngay cạnh Tiêu Cù nhưng cậu cũng không cách nào nhìn không chút kiêng nể gì như bây giờ.
Không thể không thừa nhận, Tiêu Cù mặc tây trang đẹp trai hơn năm mười mấy tuổi mặc quần áo vận động hay áo T-shirt nhiều.
Thật ra Tiêu Cù hồi niên thiếu cũng rất đẹp trai, nếu không thì cậu cũng không mê mẩn đến vậy. Cậu lại tự bào chữa cho mình, mỗi độ tuổi sẽ có một nét đẹp khác nhau, dù là Tiêu Cù năm mười tám tuổi hay là Tiêu Cù năm ba mươi tuổi thì trong lòng cậu vẫn là mỹ nam độc nhất vô nhị.
Tiêu Cù thường xuyên nhìn cậu, có lúc vừa bước vào phòng đã cầm khung ảnh lên, lấy khăn vải vừa mềm vừa nhẹ lau sạch; có lúc đang nhìn vào màn hình máy tính làm việc đột nhiên quay sang nhìn cậu.
Mỗi lần như vậy cậu đều bị dọa nhảy dựng, cho rằng bản thân đã bị phát hiện.
Nhưng thực tế là cậu ở trong khung ảnh vốn không có hình thể, chỉ là một tấm ảnh cũ mà thôi.
Có lần, Tiêu Cù nhìn cậu một lúc rồi thu hồi ánh mắt tiếp tục làm việc; còn có lần, Tiêu Cù thấp giọng nói chuyện với cậu, khe khẽ gọi tên của cậu.
Thịnh Vũ cảm thấy mũi mình chua xót nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể tận lực hô lên: “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Tất nhiên là Tiêu Cù không nghe thấy.
Sau đó có một lần, Tiêu Cù nhìn cậu xuất thần, cậu cũng không chớp mắt nhìn lại hắn.
Di động trên bàn vang lên hình như Tiêu Cù cũng không nghe thấy.
Trái tim Thịnh Vũ vừa đau vừa xót, nhỏ giọng nói: “Làm việc cho tốt, đừng thất thần.”
Ngày tháng dường như dần có hi vọng hơn. Qua quãng thời gian khá dài rơi vào hỗn loạn, hiện giờ Thịnh Vũ đã dần có năng lực khống chế được mình, bắt đầu cố gắng điều chỉnh thời gian “làm việc và nghỉ ngơi“. Màn đêm buông xuống, lúc Tiêu Cù rời đi thì cậu sẽ chìm vào giấc ngủ sâu; lúc mặt trời mới mọc, ánh nắng chiếu vào khung ảnh cậu sẽ gắng sức tỉnh lại.
Chỉ cần Tiêu Cù ở văn phòng, cậu muốn mình luôn tỉnh táo, luôn ngắm Tiêu Cù.
Một vài nhân viên sẽ báo cáo công tác với Tiêu Cù, hình như hắn không thích họp ở trong này lắm, nếu cần nói chuyện thì hơn phân nửa sẽ sang phòng họp cách vách.
Thịnh Vũ cảm thấy hơi tiếc nuối.
Rất muốn nhìn xem Tiêu Cù khi họp trông sẽ thế nào, có phải sẽ rất khí phách, rất lạnh lùng, rất uy nghiêm không.
Nhất định là vậy rồi.
Nhưng mà lúc trợ lý vào báo cáo tình huống của Thành Khoảnh, Tiêu Cù lại không sang phòng họp.
Cũng vì thế mà cậu biết được, Thành Khoảnh đã tỉnh lại rồi, mất đi một phần trí nhớ, hiện giờ đang học tập ở nước ngoài, cũng sống rất tốt, có lẽ sau này sẽ không trở lại nữa.
Ban đầu Thành Khoảnh khăng khăng muốn chia cho cậu một phần hồn, cậu dựa vào nó mới không hoàn toàn tiêu tán.
Điều cậu lo lắng nhất chính là Thành Khoảnh sẽ không tỉnh lại, hoặc là bị bệnh tật quấn thân. Cũng may ông trời thương xót, chỉ lấy đi một phần trí nhớ của Thành Khoảnh.
Mà tình hình của cậu cũng khá hơn nhiều, có lẽ cũng liên quan đến một phần hồn của Thành Khoảnh trong cơ thể. Chung quy thì dư hồn của cậu cũng có môt phần của Thành Khoảnh, mà Thành Khoảnh hiện giờ sống tiếp như ánh sáng mặt trời, phần hồn tràn đầy sinh mệnh ở nơi tối tăm kia cũng sưởi ấm cho cậu.
Chỉ là Thịnh Vũ không rõ, thân thể của mình đã không còn tồn tại từ lâu, hồn phách cũng chẳng hoàn chỉnh, chẳng lẽ sau này cứ phải trú ngụ bên trong tấm ảnh này ư?
Như vậy thì cậu cũng thoải mái, nhưng còn Tiêu Cù phải làm sao?
Tiêu Cù không biết gì cả, không biết cậu từng trở về, cũng không biết cậu đang ở bên cạnh hắn.
Mãi tới một ngày, sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, Thịnh Vũ mơ thấy một giấc mộng vừa dài vừa chân thật.
Trong mộng, một thanh âm nói cho cạu biết, không bao lâu nữa cậu sẽ có thể đường đường chính chính mà đứng trước mặt Tiêu Cù.
Thịnh Vũ không tin, nhưng kinh ngạc và bất ngờ đến tột đỉnh.
Thanh âm ấy còn nói, chấp niệm của Tiêu Cù quá sâu, hàng năm lại thường làm việc thiện, tham gia không ít hạng mục từ thiện. Mà khung ảnh này được làm từ gỗ trầm hương quý giá, bản thân nó đã có linh tính.
“Vậy tôi sẽ như thế nào?” Thịnh Vũ hỏi.
“Tàn hồn của cậu sẽ chậm rãi tụ lại trên gỗ trầm hương.”
“Nhưng thân thể của tôi đã sớm...”
“Nếu hồn phách có thể ngưng tụ, vì sao thân thể của cậu lại không thể tái sinh?”
Thịnh Vũ kinh ngạc nói: “Sống, sống lại thế nào? Sống lại thành một đứa trẻ sao?”
“Không, sống lại thành dáng vẻ in sâu trong trí nhớ của Tiêu Cù.”
“Cái gì?”
“Vẫn chưa hiểu ra à? Cậu có thể ở lại, một phần là do phần hồn của Thành Khoảnh, một phần là do chấp niệm sâu nặng của Tiêu Cù. Hiện giờ cậu bám vào tấm ảnh của chính mình, lúc dư hồn cuối cùng tụ lại thì cậu có thể lấy dáng vẻ “Thịnh Vũ năm hai mươi mốt tuổi” để đứng trước mặt hắn.”
Thịnh Vũ cảm thấy khó tin, nhưng lại vô cùng tin tưởng.
Tàn hồn tụ lại cần có thời gian, cậu chỉ có thể chờ đợi.
Cũng may là những ngày chờ đợi này không cô đơn. Tiêu Cù vẫn luôn ở bên cậu, gần như là ngày nào cũng có thể nhìn thấy.
Cậu thường xuyên đứng sát vào mép khung ảnh, lớn tiếng gọi: “Tiêu Cù!”
Rõ ràng là Tiêu Cù không nghe thấy, nhưng có một lần lại “nghe được” mà quay sang nhìn cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Chớp mắt đã tới sinh nhật của Thịnh Vũ. Cậu nghĩ Tiêu Cù sẽ cầm khung ảnh lên, nói với cậu một câu “sinh nhật vui vẻ“. Thế nhưng trước khi đến sinh nhật cậu vài ngày thì Tiêu Cù đã đi rồi, rất nhiều ngày sau mới trở lại.
Văn phòng ngày nào cũng có người đến, trợ lý đến giao văn kiện, nhận điện thoại, có khi còn mở máy tính lên gõ gõ, dì dọn vệ sinh cũng đến quét tước, tưới hoa.
Lúc ấy cậu mới biết, Tiêu Cù không cho phép ai động vào khung ảnh. Nhiều ngày trôi qua, trên khung ảnh cũng bám một tầng bụi mỏng.
Sau đó Tiêu Cù trở về, lấy khăn vải lau sạch bụi trên khung ảnh, còn đặt nó lên trước ngực.
Nghe thấy tiếng tim đập của Tiêu Cù, trong lòng Thịnh Vũ tràn đầy vui mừng.
Nhưng Tiêu Cù lại hỏi: “Thịnh Vũ, cậu đã từng trở về, có phải hay không?”
Cậu cực kỳ khó chịu, chỉ hận không thể nói cho Tiêu Cù ngay lập tức: Đúng vậy, tôi đã từng trở về, tôi ở ngay bên người cậu!
Nhưng Tiêu Cù vốn không nghe thấy giọng nói của cậu.
Ánh nắng dừng trên tấm kính của khung ảnh, hơi hơi lóe lên, giống như ánh mắt của cậu trong tấm ảnh vừa khẽ động.
Thịnh Vũ nói: “Tiêu Cù, đợi tôi.”
Vật đổi sao dời, thời gian yên lặng trôi qua, bỗng có một ngày, Thịnh Vũ tỉnh dậy từ giấc ngủ say, mờ mịt nhìn bốn phía, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái: Rõ ràng là trời vẫn chưa sáng, sao cậu đột nhiên tỉnh lại?
Hiện giờ cậu đã khống chế được thời gian ngủ và thời gian tỉnh táo của bản thân, buổi tối nhất định sẽ ngủ một giấc thật sâu, đến trước khi Tiêu Cù vào văn phòng sẽ tỉnh lại.
Đêm khuya, văn phòng tối đen như mực, cậu đang định ngủ tiếp thì bỗng dưng cảm nhận được mình bị huých một cái.
“Còn muốn ngủ tới khi nào nữa?” Vẫn là thanh âm quen thuộc kia.
Thịnh Vũ cả kinh, ý thức được sắp có chuyện xảy ra.
“Tàn hồn của cậu đã tụ lại rồi, còn không mau nhân lúc không có ai, lấy thân thể của mình năm hai mươi mốt tuổi ra ngoài xem một chút?”